TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 955: Phương Hướng Chợ Đen

Hai bên đương trường đã xảy ra tranh chấp, càng ngày càng kịch liệt.

Ai có thể nghĩ đến trên người Thang thị cất giấu một cây đao đâu, trong lúc hỗn loạn, nàng một đao đâm vào đùi Thôi lão đầu.

Một màn này bị Tiểu Nha Nhi thấy được, tiểu cô nương ngây dại, Thôi lão đầu theo bản năng thúc giục nàng nhanh chạy đi.

Đáng tiếc chưa kịp, Lý Tiểu Sơn tiến lên liền bắt lấy Tiểu Nha Nhi, bóp chặt cổ nàng, đem người vứt ngã trên đất.

Thôi lão đầu nhìn thấy cháu gái duy nhất cháu không có động tĩnh, lập tức phát điên, xông lại đây muốn cùng Lý Tiểu Sơn liều mạng.

Dưới cơn phẫn nộ lực bạo phát kinh người, Lý Tiểu Sơn cùng hắn dây dưa tới tận trong viện, mắt thấy Thôi lão đầu đang muốn kêu cứu mạng, Thang thị không nói hai lời liền cầm đao cắt vào cổ hắn.

Thôi lão đầu máu huyết phun lên mặt Lý Tiểu Sơn, ngay cả đôi mắt đều dán lại, một hồi lâu mới thất tha thất thểu đứng lên.

Hai người lúc ấy đều bị dọa choáng váng, nhưng giết cũng giết rồi, không có biện pháp, trước bình tĩnh lại rồi từ từ ngẫm lại.

Thang thị đỡ Lý Tiểu Sơn đi phòng bếp rửa đôi mắt, chờ thu thập xong đi ra muốn xử lý thi thể của Thôi lão đầu cùng Tiểu Nha Nhi.

Không nghĩ tới Tiểu Nha Nhi lại không thấy, hai người kinh hãi, cũng không rảnh lo nhiều, lập tức liền chạy đi tìm.

Chỉ là bên ngoài cũng không có động tĩnh, Tiểu Nha Nhi cũng không đi nhà cách vách cầu cứu, nhưng người xác thật là mất tích không thấy.

Thư Dư nghe đến đó, nhịn không được nhăn mày lại “Xác định là chính nàng chạy đi, không phải bị các ngươi làm hại?”

Thang thị lập tức lắc đầu, “Không có, nếu như nàng thật sự bị chúng ta hại, khẳng định cũng sẽ để vào trong hầm rồi.”

“Các ngươi không nghe được tiếng nàng mở cửa đi ra ngoài sao?”

Tiếng cửa của Thôi gia kỳ thật là có hơi lớn, lại là ở ban đêm, Tiểu Nha Nhi nếu thật sự tự mình mở cửa đi ra ngoài, hai người Thang thị không có khả năng không nghe được.

Thư Dư biết nàng hẳn là không nói dối, nàng nói là nàng cầm đao giết Thôi lão đầu, nếu là nói dối, hoàn toàn có thể vu oan đến trên đầu Lý Tiểu Sơn rồi.

“Có thể là từ lỗ chó đi ra ngoài hay không?” Lộ Tam Trúc đột nhiên xuất hiện ở cửa nhà chính nói.

“Lỗ chó?” Thang thị đều sửng sốt một chút, “Thôi gia có lỗ chó?”

Lộ Tam Trúc mắt trợn trắng, “Đương nhiên là có, vừa rồi lúc tìm tiểu hài tử, ta đầu tiên là đi tìm lỗ chó.”

Hắn khi còn nhỏ đã thường xuyên chui lỗ chó khắp nơi chơi, tìm lỗ chó rất có tay nghề.

Ở góc tường hậu viện Thôi gia, có một cái lỗ chó cực kỳ nhỏ bị vài loại cây thảo dược thường thấy như bạc hà lô hội chắn mất.

Lộ Tam Trúc đi lật qua một chút, không thấy người hắn liền đi nơi khác tìm.

Thư Dư lúc này nghe được, vội bảo hắn dẫn đường, đứng dậy đi theo đến hậu viện.

Lộ Tam Trúc quen cửa quen nẻo đem vài loại thảo dược xê dịch sang bên cạnh, quả thực lộ ra một cái động, một cái lỗ chó phi thường nhỏ, khả năng cũng chỉ có haig tử nhỏ gầy mới có thể chui vừa.

Thư Dư ngồi xổm xuống, liền thấy được vị trí cửa động có một ít dấu vết màu đỏ sậm, là…… Vết máu.

“Tiểu Nha Nhi xác thật là từ nơi này đi ra ngoài.”

Bên ngoài bức tường này, cũng không phải hướng vào thôn, mà là hướng ra ngoài thôn.

Tiểu Nha Nhi ra khỏi thôn?

Thư Dư đi ra khỏi Thôi gia, ngước mắt hướng tới nơi xa nhìn lại.

Nơi này bởi vì không có lương thực, liếc mắt một cái xem qua trụi lủi, trừ ngọn núi nơi xa kia.

Mà ngọn núi kia, chính là chỗ chợ đen.

Bốn dặm đường, cũng chính là hai ngàn mét, một tiểu hài tử năm tuổi bị thương, có thể chạy đến chỗ xa như vậy sao?

Nhưng mặc kệ có thể hay không, Thư Dư đều muốn đi ven đường tìm xem.

Nàng bảo Ứng Tây đem xe la từ thôn trang bên kia chạy tới, lên xe muốn đi, không nghĩ tới Giang công tử cũng lên đây.