Thư Dư sửng sốt một chút, “Ngươi……”
Giang công tử ngước mắt nhìn về phía ngọn núi kia, “Ngươi là muốn đi chỗ cánh rừng kia nhìn xem đi à? Ta cũng đi, ta hiện tại vẫn là chủ nhân của thôn trang, Tiểu Nha Nhi mất tích ta cũng không thể mặc kệ.”
Thư Dư bình tĩnh nhìn hắn, hiểu rồi, Giang công tử khẳng định cũng biết chỗ kia là đang làm gì.
Chợ đen này không xem như bí mật, cũng chỉ có dân chúng bình thường không biết, gia đình phú quý của Giang Viễn huyện đều rõ ràng.
Bản thân Giang công tử chính là đại địa chủ, thu hoạch trên trăm mẫu đất không tốt đến đâu, hắn đều có thể kiên trì thí nghiệm tận 4-5 năm, hiển nhiên không thiếu tiền.
Huống chi, chợ đen kia cách thôn trang của hắn chỉ hơn hai ngàn mét, hắn không biết mới kỳ quái.
Bởi vậy Thư Dư không cự tuyệt hắn, xoay người nói với Đại Ngưu cùng Lộ Tam Trúc, “Hai người lưu lại nơi này, chờ lát nữa người quan phủ tới cùng bọn họ nói rõ ràng tình huống, thuận tiện, nhìn Thang thị.”
Nói xong khiến cho Ứng Tây xuất phát.
Đại Ngưu đuổi theo ra tới, chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng xe la.
Hắn nhịn không được nhíu mày, Lộ Tam Trúc vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Ngươi làm gì đó?”
“Ta hẳn là nên đi theo, bằng không chỉ có mình A Dư cùng Giang công tử, hai người……” Lúc này nhiều người như vậy thấy được, truyền ra đối với A Dư không tốt.
Lộ Tam Trúc lại không để bụng, “Kia có cái gì, không phải còn có cái hạ nhân kêu Ứng Tây hay là Ứng Bắc gì đó đi theo sao?”
Đại Ngưu tưởng tượng, cũng đúng, không phải đơn độc hai người là tốt.
Vì thế hắn lại vào sân, nghiêm túc nhìn Thang thị.
Thư Dư cùng Giang công tử một đường đi cũng không nhanh, nhưng dù có chậm, cũng không thấy được bất luận tung tích gì của Tiểu Nha Nhi.
Thư Dư kỳ thật đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, chỉ là chung quy có chút không cam lòng mà thôi.
Không bao lâu, xe la liền đến cửa rừng trúc.
Thư Dư từ trên xe xuống dưới, liền trực tiếp bước lên bậc thang.
Ai ngờ không đi bao xa, liền phát hiện cánh rừng này cùng lần trước nhìn không giống nhau, giống như…… Nhiều thủ vệ hơn, trông coi càng thêm nghiêm ngặt.
Thư Dư trong lòng nghi hoặc, lại hướng lên trên đi vài bước, đã bị người cản lại.
Người tới nhìn hai người một cái, hỏi, “Hai vị đi lên chính là có việc gì sao?”
Thư Dư áp xuống đáy lòng kinh ngạc, nhanh chóng nói, “Chúng ta là tới tìm người, không biết đại ca có nhìn thấy một tiểu cô nương tầm năm tuổi. Nàng là hài tử của tá điền thôn trang phía trước kia, hai ngày trước có chuyện nên chạy ra, hiện tại không rõ tung tích.”
Người nọ nhấp khẩn môi trầm mặc một chút, gật đầu một cái, “Gặp qua.”
Thư Dư cùng Giang công tử trên mặt vui vẻ, “Ở nơi nào?”
“Hai ngày hôm trước, tiểu cô nương kia xác thật đã chạy đến nơi đây, nhưng mà bị chúng ta đuổi đi, nàng đi về phía bên kia. Các ngươi muốn tìm người thì không ngại hướng bên kia tìm đi. Phía trên thì đừng đi nữa, nơi này cấm đi vào.”
“Đuổi đi?” Thư Dư hít sâu một hơi, thiếu chút nữa không nhịn được chửi tục.
Nàng khẽ cắn môi, quay đầu đi luôn, Giang công tử nhanh chóng đi theo.
Hai người theo hướng thủ vệ kia nói đi tới bên trái chân núi, Thư Dư đi được vài bước lại quay đầu lại nhìn thoáng qua, không nhìn lầm, bên kia người trông coi lại nhiều thêm hai cái, hơn nữa đề phòng nhìn bọn họ.
Nàng hỏi Giang công tử, “Bên này chỗ vào hình như cùng lần trước ta tới không giống nhau, ngươi biết sao lại thế này sao?”
“Ngươi không biết?” Giang công tử kinh ngạc, hắn cho rằng nàng biết chợ đen, cũng nên biết nguyên nhân mới phải.
Thư Dư lắc đầu, “Thật không dám giấu giếm, năm trước ta có việc rời đi Giang Viễn huyện, cho đến mấy ngày hôm trước vừa mới trở về, đối với bên này phát sinh biến hóa xác thật không rõ ràng lắm.”