Đinh Nguyệt Hoa sửng sốt một chút, lắc đầu, “Này ta cũng không biết, trong chốc lát ngươi hỏi một chút là được mà. Nhưng mà A Dư ngày thường đều rất bận, lại không thích những trường hợp như vậy, thật đúng là nói không chừng.”
“Như vậy a.” Khổng Chỉ Ấu nhăn nhăn mày, “Nguyệt Hoa, ngươi giúp ta hỏi Lộ hương quân một chút, được không?”
“Chính ngươi hỏi không phải được rồi sao?”
“Ta cùng Lộ hương quân quan hệ không thân mật bằng các ngươi, ta như vậy tùy tiện đi thỉnh, sợ nàng không cao hứng.”
Đinh Nguyệt Hoa bước chân dừng một chút, nếu nói tới đây mà nàng còn không biết tâm tư của Khổng Chỉ Ấu thì nàng thật sự quá trì độn rồi, không cần ở bên ngoài làm buôn bán quản lý cửa hàng.
Nhưng lấy thân phận hiện giờ của Thư Dư, đừng nói Chỉ Ấu, những người khác đều sẽ muốn cùng nàng tạo quan hệ.
Tựa như những người hiện tại vây quanh ở bên cạnh Thư Dư này, cũng không mấy ai là thật sự cùng nàng quan hệ đặc biệt tốt.
Tiểu tâm tư như vậy thực bình thường, cũng không quá mức.
Đinh Nguyệt Hoa nhìn nhìn Khổng Chỉ Ấu, thấy nàng có chút khẩn trương, mím môi, nói, “Ta sẽ chuyển đạt, nhưng A Dư nếu như không rảnh, ta cũng không có biện pháp.”
Lời là nói như vậy, trong lòng lại nhịn không được thở dài một hơi, ánh mắt cũng xa cách vài phần.
Không biết có phải nguyên nhân do mọi người đều thành thân hay không, quan hệ với nhau, tựa hồ cũng không còn thân mật như trước kia còn ở khuê các. Ngay cả Chỉ Ấu, lúc cùng chính mình nói chuyện cũng trở nên loanh quanh lòng vòng, bắt đầu lợi dụng nàng.
Thời gian kế tiếp, Đinh Nguyệt Hoa liền có vẻ có vài phần thất thần.
Cũng may trượng phu Đinh Nguyệt Hoa Phàn tam thiếu cũng tới, mọi người đã bắt đầu ngồi vào vị trí, Khổng Chỉ Ấu lại có tâm tư của chính mình, liền không phát hiện nàng khác thường.
Lộ gia tiệc rượu thập phần phong phú, đám người Đinh Nguyệt Hoa Từ đại phu còn tốt, nhưng thân thích bằng hữu ở Thượng Thạch lại một đám đều ăn đến phá lệ thỏa mãn, luyến tiếc rời đi.
Cuối cùng đồ ăn dư lại cũng không nhiều lắm, lại đều bị mọi người cướp đi thu thập đóng gói mang về nhà.
Ngay cả Lương thị thích chiếm tiện nhị nhất, lúc nhớ tới đều đã chậm, trên bàn là một miếng thịt cũng chưa để lạ cho nàng, làm nàng tức giận đến muốn chết.
Ăn xong cơm trưa, mọi người còn có chút luyến tiếc đi, nhưng bọn họ còn phải lên đường, chỉ có thể nhất nhất cùng Lộ gia cáo từ, lục tục rời khỏi Lộ gia.
Đinh Nguyệt Hoa cùng Phàn tam thiếu cũng lại đây cáo từ, Thư Dư còn nghĩ Đinh Nguyệt Hoa ở gần, lúc trước vẫn luôn không có cơ hội nói chuyện, hiện giờ khách nhân đều tan, vừa lúc có thể ngồi xuống tâm sự.
Không nghĩ tới nàng cũng đi sớm như vậy.
Đinh Nguyệt Hoa là sốt ruột muốn đi Đông Cổ huyện mua hai con ngựa trắng kia về đưa nàng, tự nhiên không muốn trì hoãn tiếp.
Phàn tam thiếu rất bận, từ sau khi phân gia hắn đã ra lực phát triển sự nghiệp của mình, hôm nay cũng là sắp khai tịch mới vội vàng tới đây.
Thư Dư thấy thế liền không ngăn đón, theo sát đám người Từ đại phu, Vu lão gia, Giang Nghĩa Đặng thị, Văn phu tử cũng nhất nhất rời đi, Lộ gia lập tức trở nên thanh tịnh hẳn.
Cái bàn mọi người đã giúp đỡ thu thập xong, người Lộ gia hiện giờ đều đang tò mò nhìn chuôi ngọc như ý Hoàng Thượng ban thưởng xuống.
Thư Dư nhìn một lát liền đi tìm Mạnh Duẫn Tranh.
Người sau đang đứng ở cạnh hồ nước hậu viện cùng Ứng Đông nói chuyện, thấy nàng lại đây, Ứng Đông gật đầu liền đi làm việc.
Bên ngoài nóng, hai người đi đến đình hóng gió ngồi xuống.
Trong tay Mạnh Duẫn Tranh cầm một cây quạt, ngồi xuống liền quạt gió cho nàng.
“Thích đại nhân bọn họ đưa tới hạ lễ mở ra xem qua chưa?”
Thư Dư lắc đầu, nàng hiện tại không có tâm tình kia, “Huynh…… Khi nào xuất phát?”
Mạnh Duẫn Tranh động tác quạt gió chậm một phách, lại dường như không có việc gì tiếp tục quạt, “Một canh giờ sau.”