Thư Dư mới vừa rồi đưa Mạnh Duẫn Tranh ra cửa đi ngang qua tiền viện, cũng không thấy Triệu Tích, còn tưởng hắn trước tiên đi chuẩn bị đồ đạc.
Không nghĩ tới hắn chỉ là đi huyện nha??
Triệu Tích ngây người chớp mắt một cái, mới không xác định hỏi, “A Dư, ý của cô là, hắn, hắn đã đi kinh thành?”
“Huynh không biết?”
Triệu Tích vỗ đùi, “Hắn căn bản là không có nói cùng ta.”
Sắc mặt của hắn lập tức trở nên rất khó xem, “Hắn khi nào xuất phát?”
“Mới vừa rồi.”
Triệu Tích quay đầu liền chạy, “Ta đây lập tức đuổi theo.”
Nhưng mà hắn chạy ra bên ngoài hai bước lại về rồi, “Ta nhớ rõ hôm nay Phàn tam thái thái đưa ngươi hai con ngựa đi? Cho ta một con.”
Trong nhà chỉ có một con ngựa, lúc này hẳn là cũng bị Mạnh Duẫn Tranh cưỡi đi rồi.
Thư Dư chạy nhanh chóng dắt Triệu Tích đi chuồng ngựa, Lộ gia những người khác đứng ở tại chỗ hai mặt nhìn nhau.
“Có ý tứ gì? Duẫn Tranh đi kinh thành?”
“Lúc trước là nghe nói hắn trở lại kinh thành có chút việc, nhưng chưa nói hôm nay liền đi a.”
Thư Dư một đường đều rất trầm mặc, mày nhíu gắt gao. Cho nên Mạnh Duẫn Tranh đi kinh thành, chỉ nói cho một mình nàng, ngay cả Triệu Tích cũng chưa nói.
Triệu Tích thấy nàng bộ dáng này, biết nàng lo lắng, nhanh chóng nói, “Cô không cần nghĩ loạn, ta phỏng chừng A Duẫn là thấy ta hiện tại đã đính hôn, muốn cho ta cùng tỷ tỷ cô ở bên nhau bồi dưỡng cảm tình nhiều hơn, lúc này mới không mang ta cùng đi. Hắn không có việc gì, bên người cũng có người bảo hộ, yên tâm đi.”
Thư Dư gật gật đầu, “Ta biết.”
Hai người đi tới chuồng ngựa, hai con ngựa vừa vặn ở kia ăn cỏ khô, nhìn rất tinh thần.
Chỉ là một con thành niên một con chưa thành niên thôi.
Triệu Tích kéo con ngựa thành niên kia ra, nói với Thư Dư, “Ta đây liền đuổi theo, các ngươi yên tâm đi, chiếu cố tỷ tỷ cô cho tốt, chờ chúng ta trở về.”
Thư Du cũng chạy đi lên, nhìn thấy hắn xoay người lên ngựa hướng tới cửa hông đi ra ngoài, nội tâm không khỏi nôn nóng lên.
Triệu Tích hướng tới nàng phất phất tay, “A Du, không cần lo lắng, trở về chúng ta liền thành thân.”
Nói xong dây cương run lên, người liền trực tiếp chạy như bay ra ngoài, chạy nhanh đuổi theo Mạnh Duẫn Tranh.
Thư Du chỉ tới kịp tiến lên hai bước, “Huynh cẩn thận một chút……”
Triệu Tích đưa lưng về phía nàng phất phất tay.
Cho đến khi người hoàn toàn biến mất không thấy, Thư Du mới bắt lấy tay Thư Dư, nhỏ giọng hỏi, “A Dư, có phải kinh thành bên kia xảy ra chuyện gì hay không?”
“Không có, chỉ là có chút việc yêu cầu A Duẫn đi làm, vốn dĩ Triệu Tích vẫn luôn cùng hắn đi với nhau. Hiện tại Triệu Tích đính hôn, A Duẫn liền sợ quấy rầy hai người. Lại nói bọn họ đánh cuộc đã đến kỳ, Triệu Tích không tính là tùy tùng của hắn nữa, cho nên hắn hồi kinh liền không nói cho Triệu Tích.”
Triệu Tích trở thành tùy tùng của Mạnh Duẫn Tranh, việc này Thư Du có biết đến.
Nghe được Thư Dư giải thích, nàng lúc này mới thoáng yên tâm.
“Đi thôi, đi về, miễn cho cha mẹ bọn họ lo lắng.”
Hai người một lần nữa trở lại đại sảnh, người Lộ gia quả nhiên vây lên quan tâm hỏi.
Thư Dư đem lời giải thích vừa rồi nói lại một lần, mọi người lúc này mới an tâm.
Tới chạng vạng, Hướng Vệ Nam khiến cho Hồ Lợi lại đây, thuyết minh tình huống của Trương huyện chúa bên kia.
“Trương Mậu Lâm dĩ hạ phạm thượng, nhân chứng vật chứng đều đủ, chính hắn cũng thừa nhận, bị trượng trách hai mươi đại bản. Nhưng mà Trương huyện chúa rốt cuộc không có làm ra thương tổn thực chất gì, hơn nữa nói nàng vu cáo cũng không phải thật.”
Hồ Lợi thở dài một hơi, lúc ấy Hướng Vệ Nam hỏi tiền căn hậu quả, Trương huyện chúa bởi vì kinh thành đưa tới những lễ vật đó làm cho cả kinh nói không ra lời.
Người nói Thư Dư dĩ hạ phạm thượng mạo phạm Trương huyện chúa là dân chúng vây xem.