Thư Dư quay đầu nhìn về phía bản đồ trên bàn, “Hoa Giang phủ?”
“Tiểu thư khả năng không biết, Hoa Giang phủ là quê quán của ta.” Ứng Tây cười khổ, “Từ sau khi bị bán đi, ta chưa từng về qua Hoa Giang phủ.”
Thư Dư sửng sốt một chút, lập tức cũng nghĩ tới.
Nàng đã nói mà, lúc nghe được Hoa Giang phủ cảm giác có chút quen tai.
Nàng bảo Ứng Tây ngồi xuống đối diện, “Ứng gia chính là ở Hoa Giang phủ mở tiêu cục sao?”
Lúc trước mua huynh muội Ứng gia, người môi giới có nhắc tới nguyên quán của bọn họ ở nơi nào. Chỉ là lúc ấy Thư Dư mua không ít người, nghe xong một lỗ tai, nhưng không có toàn bộ nhớ kỹ.
Sau đấy Mạnh Duẫn Tranh cùng Ứng Đông gặp mặt, Thư Dư mới biết được huynh muội Ứng gia vốn họ Lâm, Lâm phụ lúc trước là tiêu sư trong tiêu cục của Mạnh Bùi.
Trước khi Mạnh gia xảy ra chuyện, tiêu cục liền ở hạ hạt phủ thành là Thiên Ninh huyện.
Thư Dư đột nhiên cúi đầu nhìn về phía bản đồ trên bàn, “Chúng ta đi Hoa Giang phủ, có đi qua Thiên Ninh huyện không?”
Ứng Tây lắc đầu, “Không đâu.”
Nhưng mà……
“Nhưng cách thật sự gần.”
Thư Dư cũng thấy được, đi Hoa Giang phủ phủ thành xác thật sẽ không đi qua Thiên Ninh huyện, nhưng Thiên Ninh huyện liền ở phụ cận, dựa theo khoảng cách trên bản đồ, đại khái tầm bốn mươi dặm đường, thật sự rất gần.
Thư Dư đang suy xét có nên đi Thiên Ninh huyện nhìn xem hay không, nàng ngẩng đầu, nhìn về phía Ứng Tây.
Lại thấy ánh mắt của nàng cũng lộ ra khát vọng.
“Ứng Tây, ngươi rất muốn đi Thiên Ninh huyện sao?”
Ứng Tây giật mình, hơi cúi đầu xuống nói, “Cha ta an táng ở trên núi vùng ngoại ô của Thiên Ninh huyện.”
Lâm phụ tuy rằng sau khi tiêu cục Mạnh Bùi giải tán liền đi Hoa Giang phủ tiến vào tiêu cục Ứng gia. Nhưng quê quán của ông ấy vẫn là ở Thiên Ninh huyện, ông ấy đi phủ thành 2 năm sau qua đời, vẫn được đưa về huyện thành an táng.
“Lúc cha ta qua đời, ta mới năm tuổi.” Ứng Tây nhỏ giọng nói, “Tuy rằng khi đó còn nhỏ, nhưng cũng nhớ rõ ông ấy rất thương ta. Sau nương ta lại tái giá, ta cùng ca ca thân phận xấu hổ, lại sửa lại họ, ra cửa một chuyến cũng không dễ dàng. Bởi vậy, gần hai năm mới có một cơ hội trở về. Trước khi chúng ta bị bán đi, chúng ta cũng mới đi thăm qua ông ấy hai lần.”
Càng miễn bàn sau khi bị bán đi, bán đi bốn năm, đừng nói Thiên Ninh huyện, chính là Hoa Giang phủ bọn họ cũng chưa trở về qua.
Nàng cùng ca ca đều cảm thấy, về sau sợ là lại khó trở lại quê quán, không có cách nào đi xem cha mẹ một cái.
Ai biết, nàng đi theo tiểu thư mới hơn một tháng, liền theo nàng đến nơi xa như vậy, thậm chí khoảng cách quê quán gần như vậy.
Cũng bởi vậy, Ứng Tây có chút khống chế không được cảm xúc của mình.
Chỉ là nàng biết, tiểu thư đi một chuyến này là muốn đến kinh thành, nào có thể ở những chỗ này trì hoãn.
“Tiểu thư, ta tuy rằng muốn đi xem cha ta, nhưng chúng ta lên đường quan trọng hơn. Nếu như lúc trở về còn đi qua Hoa Giang phủ, Ứng Tây muốn khẩn cầu tiểu thư cho ta trở về một chuyến, tế bái cha mẹ.”
Thư Dư ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, nghĩ nghĩ nói, “Như vậy đi, chúng ta đến lúc đó nhìn xem tình huống. Rốt cuộc đi Hoa Giang phủ ngồi thuyền, cũng phải xem thời gian có vừa khéo không. Nếu như lúc qua đó vừa lúc không có thuyền, khả năng còn phải chờ một hai ngày. Nếu vậy, chúng ta liền đi Thiên Ninh huyện một chuyến. Nếu mà vừa lúc đuổi kịp thuyền thì đi kinh thành trước, chờ lúc trở về lại đến sau.”
Nàng nghĩ, chờ đến khi các nàng từ kinh thành trở về, chuyện Cung Khâu cũng đã giải quyết.
Thiên Ninh huyện là nơi Mạnh Duẫn Tranh sinh sống mười năm, hắn hẳn là cũng muốn trở về nhìn xem.
Ứng Tây nghe vậy, lập tức liên tục gật đầu, “Được ạ.”