Thư Dư sửng sốt, thanh âm này có chút quen tai a.
Nàng hơi hơi nghiêng đầu, liền thấy cách đó không xa dừng lại một chiếc xe ngựa, trong xe ngựa dò ra một người, kinh ngạc nhìn về phía Thư Dư.
“Lộ cô nương, thật đúng chính là ngươi, ngươi khi nào tới kinh thành vậy?”
Thư Dư cũng thập phần ngoài ý muốn, cư nhiên là Thường thị, phu nhân của Đại Lý Tự thiếu khanh Kinh đại nhân, biểu tỷ của Đặng thị.
Đúng vậy, Diêu Thiên Cần khả năng không quá hiểu biết chuyện Cung gia, nhưng Kinh đại nhân tuyệt đối rõ ràng.
Vị này chính là tâm phúc của ngũ hoàng tử, cùng Mạnh Duẫn Tranh quen biết, đã từng cùng nhau hợp tác qua.
Thư Dư lập tức tiến lên, Thường thị cũng từ trong xe ngựa xuống dưới, nàng đánh giá Thư Dư một lượt, cười nói, “Lần trước Giang Viễn huyện từ biệt, không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp nhau, còn phải chúc mừng ngươi thành hương quân.”
Thư Dư cười nói, “Ta là nhờ họa được phúc.” Nếu không phải đi lưu đày một hồi, nàng thật đúng là không thể lấy ra túi tạo nhiệt, không thành hương quân được.
Thường thị biết nàng đang khiêm tốn, nàng nở nụ cười, nhìn nhìn Diêu gia cách đó không xa.
“Ngươi đây là…… Có chuyện gì?”
Thư Dư lắc đầu, “Không có việc gì, chỉ là trước kia trong lúc lưu đày cùng Diêu gia quen biết, tới kinh thành, liền nghĩ tới cửa bái phỏng. Nhưng mà hiện tại hiển nhiên thời cơ không thích hợp.”
Thường thị cũng không hỏi vì cái gì không thích hợp, nàng thấy đối phương không tính toán vào Diêu gia, liền mời nói, “Ngươi khó được tới kinh thành một chuyến, dù sao cũng phải đi nhà ta ngồi chút chứ. Lần trước cùng ngươi nói chuyện đến hợp ý, ta còn có chút chưa đã thèm đâu.”
Nàng nói rất uyển chuyển, Thư Dư lại muốn đi Kinh gia, hai người ăn nhịp với nhau, liền tính toán lập tức xuất phát.
Thư Dư quay đầu gọi, “Ứng Tây, đi thôi.”
Nói xong đã bị Thường thị lôi kéo cùng nhau lên xe ngựa của nàng.
Ứng Tây nhanh chóng đáng xe ngựa nhà mình theo ở phía sau, chỉ trong chốc lát, liền biến mất ở cổng lớn Diêu gia.
Huynh muội Diêu công tử sững sờ tại chỗ, không dám tin tưởng nhìn hai người Thư Dư nghênh ngang mà đi.
Bọn họ còn, còn cái gì đều không kịp nói, người liền đi rồi?
Diêu công tử nhíu mày, quay đầu hỏi người gác cổng, “Phùng bá, xe ngựa kia là nhà ai? Phu nhân ngồi ở bên trong là ai?”
Phùng bá nhịn xuống xúc động trợn trắng mắt, “Đó là xe ngựa nhà Đại Lý Tự thiếu khanh Kinh đại nhân, bên trong là Kinh phu nhân.”
“Đại Lý Tự thiếu khanh??” Diêu gia huynh muội kinh hô ra tiếng, “Nàng như thế nào sẽ nhận thức Đại Lý Tự thiếu khanh phu nhân?”
Nếu nàng có chỗ dựa lớn như vậy, còn cần chạy đến trước mặt bọn họ thông đồng sao?
Hai huynh muội hai mặt nhìn nhau.
Phùng bá lại ở trong lòng âm thầm mắng bọn họ hai câu, huynh muội Diêu gia này là thiếu gia tiểu thư nhà đường huynh của lão, hôm qua mới đến liền bộ tịch mười phần, nói là tới thăm thân thích, nhưng chỉ một buổi tối mà thôi, trong phủ liền truyền khắp, nói bọn họ chuyến này mục đích là muốn vì vị đường thiếu gia này mưu cái chức quan.
Phi, nghĩ đến rất đẹp, thiếu gia nhà bọn họ muốn làm quan đều phải nghiêm túc tham gia khoa cử vào triều đó.
Nhớ trước đây khi lão gia bị lưu đày, Diêu gia nhiều gian nan a? Những người khác đều trốn đến rất xa, vị đường huynh dòng chính này xem như người giàu có nhất Diêu gia, cũng không phải đối với lão gia chẳng quan tâm sao?
Hiện tại lão gia chẳng những quan phục nguyên chức, lúc này mới qua mấy tháng lại thăng làm Công Bộ thị lang, người Diêu gia lập tức liền chạy tới cửa tới. Rốt cuộc ai mới là người không có ý tốt, không biết xấu hổ đây?
Mới vừa rồi vị cô nương kia cũng không biết là người phương nào, nhận thức Đại Lý Tự thiếu khanh khẳng định không phải cô nương bình thường, tới tìm lão gia nhà bọn họ không chừng là có chuyện gì quan trọng.
Phùng bá cũng không rảnh lo hai huynh muội Diêu công tử, phải chạy nhanh đem việc này báo cho lão gia phu nhân một tiếng.