Đàm thái thái nói xong, mang theo một tia châm chọc nói, “Ta còn nghĩ lão nhân kia nơi nào tới mà to gan như vậy, điên điên khùng khùng nơi nơi nói hươu nói vượn, không có y thuật gì còn dám tới cửa xem bệnh cho người ta, sẽ không sợ nháo ra mạng người sao? Hiện tại nghĩ đến, hắn là ỷ vào sau lưng có Lộ hương quân.”
Đàm lão gia ho nhẹ một tiếng, trừng mắt nhìn Đàm thái thái một cái.
Đàm thái thái trong lòng có khí, Đàm đại thiếu bị bệnh lâu như vậy, cũng làm nàng có một khối tâm bệnh đi không xong.
Cho dù đối phương là Lộ hương quân thì thế nào? Nàng lại không sợ.
“Lộ hương quân, ngươi cũng đừng trách ta lắm miệng, lão gia tử nhà ngươi hiện giờ là đụng phải chúng ta, chúng ta chỉ là thương hộ không có quyền thế gì, không thể làm gì hắn. Nhưng nếu hắn tiếp tục như vậy, tương lai rơi vào tay người có quyền thế, không chỉ có Lộ hương quân giữ không nổi hắn, hắn ngược lại liên lụy Lộ hương quân xảy ra chuyện.”