TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 139: Phía Sau Đi Theo Mấy Hài Tử

Đi đến cửa thôn, mấy cái tiểu thân ảnh đều ngừng lại.

Đại Bảo nói với Tam Nha, “Tam Nha, muội không cần đi theo nữa, nhanh về nhà giúp cha muội mang theo Bảo Nha chơi đi, chờ chúng ta trở về.”

Tam Nha không vui, “Ta vì cái gì không thể đi? Ta cũng muốn trút giận thay đại tỷ.”

Kỳ thật mấy cái hài tử đối với chuyện này đều là nghe được cái biết cái không, nhưng không ảnh hưởng bọn họ biết được sự thật Đại Nha bị Trương gia bắt nạt.

Ngay cả thôn trưởng đều xuất động, sự tình khẳng định rất nghiêm trọng.

Làm đệ đệ muội muội của Đại Nha, bọn họ không thể coi như cái gì cũng không biết được.

Nhưng Đại Bảo nhìn Tam Nha chân vừa ngắn vừa nhỏ, mày nhăn kẹp chết con ruồi, khuôn mặt béo gần như nhăn thành một đoàn, “Nhưng muội đi đường luôn té ngã, sẽ liên lụy tốc độ của chúng ta đó.”

Nhị Ngưu cũng ở một bên gật đầu, hắn kỳ thật cảm thấy Đại Hổ cũng không nên đi.

Rốt cuộc mình đã mười tuổi, Đại Bảo tám tuổi, hai người đều là tiểu tử choai choai. Nhưng Đại Hổ mới năm tuổi, còn gầy yếu như vậy, nhìn như là ba bốn tuổi ấy, không thích hợp cùng bọn họ đi đánh nhau.

Không sai, mục tiêu của Nhị Ngưu cùng Đại Bảo bọn họ, chính là đánh mấy cái hùng hài tử Trương gia kia. Bọn họ nghe trộm được, bọn họ cư nhiên ném vỏ hạt dưa lên trên đầu Đại Nha tỷ, thật là tức chết người đi được, cần phải đánh cho một trận.

Mấy cái hài tử Trương gia kia, nhưng đều lớn lên thực rắn chắc, Đại Hổ…… Quá gầy yếu.

Nhưng ai bảo hắn là nam đinh duy nhất của nhị phòng, là thân đệ đệ của Đại Nha tỷ đâu? Chỉ có thể mang theo.

Nhưng mà, Tam Nha tuyệt đối không thể đi.

Tam Nha thiếu chút nữa nhào lên đi cắn bọn họ, nàng cúi đầu nhìn chính mình chân ngắn cũn, hầm hừ, quay đầu chạy về.

Vừa chạy vừa khóc, “Ta chán ghét các ngươi, ta không cần các ca ca nữa.”

Chạy đến một nửa, ‘ bẹp ’ một cái lại té ngã trên đất.

Đại Hổ sốt ruột liền đi lên đỡ, Tam Nha cũng đã nhanh nhẹn bò lên, tiếp tục khóc chạy đi về nhà.

Đại Bảo lắc đầu, thở dài, “Nha đầu chính là thích khóc sướt mướt, phiền muốn chết, chúng ta nói thật muội ấy cũng muốn khóc, làm như kiểu là chúng ta khi dễ muội ấy ý.”

“Huynh lần trước ở nhà ta, còn không phải khóc đến chết đi sống lại đấy à.” Đại Hổ ưỡn bộ ngực nhỏ lên phản bác, “Chỉ bởi vì nhị tỷ ta không làm cho huynh ăn, huynh còn tám tuổi rồi ấy.”

“Ta, ta……” Đại Bảo nói không ra lời, thẹn quá thành giận quay đầu đi luôn, “Kia đều đã là chuyện bao lâu rồi chứ, đệ còn lôi chuyện cũ ra nói, có phải nam nhân hay không chứ? Chạy nhanh chút đi, cha ta bọn họ đều đi xa rồi, chúng ta lại trì hoãn nữa thì đuổi không kịp đâu.”

Nhị Ngưu cùng Đại Hổ nhìn nhau liếc mắt một cái, vội bước chân ngắn cũn theo đi.

Ba cái tiểu hài tử nhắm mắt theo đuôi, rất nhanh đã cùng mọi người đến Đại Nghiêm thôn.

Phạm Trung những người này nhìn đều hùng hổ, tiến thôn lập tức khiến cho mọi người chủ ý.

Thôn dân Đại Nghiêm thôn sốt ruột hoảng hốt chạy đi tìm thôn trưởng, lại không biết lúc này thôn trưởng bọn họ cũng vừa lúc nghe được tin tức, bước chân vội vàng hướng Trương gia đi đến.

Thôn trưởng hai thôn, cứ như vậy ở vị trí cách Trương gia còn một cái giao lộ đụng phải nhau.

Thư Dư nhìn thấy thôn dân đứng ở bên cạnh Nghiêm thôn trưởng, tựa hồ ở bên ngoài viện số 14 lăng thủy động có đụng phải. Hiển nhiên, Nghiêm thôn trưởng hẳn là biết tiền căn hậu quả sự tình rồi.

Nhưng mà nhìn thấy một đám người bọn họ này, Nghiêm thôn trưởng trong lòng vẫn là lộp bộp một chút, điều chỉnh lại biểu tình, cười tiến lên hỏi, “Phạm lão ca như thế nào lại đây?”

“Đương nhiên là lấy lại công đạo cho cô nương thôn chúng ta rồi.” Phạm Trung không sắc mặt tốt, vung tay lên, Trương Thụ đã bị Đại Ngưu cùng Lộ Tam Trúc đẩy ra.

Nghiêm thôn trưởng nhìn bộ dáng kia của Trương Thụ, sắc mặt hơi thay đổi.