“Thư Dư tỷ tỷ, ngươi không biết, cha ta ấy mà, trước kia lúc gặp phải nguy hiểm, là ông ngoại ta cứu hắn một mạng.”
Thư Dư bừng tỉnh đại ngộ, lấy tính tình của Mạnh tiểu thúc, ân cứu mạng này nặng như Thái Sơn. Hắn là người đặc biệt giảng nghĩa khí, ông ngoại bà ngoại Đào gia đã không còn, Đào gia cữu cữu không có bản lĩnh gì, liền thành trách nhiệm của hắn.
Hơn nữa xem tình hình hiện tại của Mạnh gia, Đào thị làm còn không tính là đặc biệt quá mức chạm đến điểm mấu chốt của Mạnh tiểu thúc.
Mạnh Hàm cười khổ, “Cha ta chính là người có tính tình hào phóng, ta nói với hắn, nương đem đồ của ta cho biểu tỷ. Cha ta cảm thấy không có gì, không có hắn có thể mua lại cho ta.”
Thư Dư vỗ vỗ bả vai nàng, “Ta lý giải, nhân loại buồn vui cũng không tương thông. Thứ mua lại không phải cái ban đầu kia, ý nghĩa cũng không còn.”