Vào ban đêm, mọi người trong Đinh vốn bản đã trở về sân viện của mình chuẩn bị nghỉ ngơi đều gặp phải Đinh gia nhị tiểu thư đến thăm, tất cả mọi người bị Đinh Nguyệt Hoa trong nam trang làm cho kinh ngạc.
Ngay cả Đinh gia đại thiếu gia, đều cau mày đi vòng quanh nàng một vòng.
Thư Dư còn không biết Đinh Nguyệt Hoa tẫn trách như vậy đâu, sau khi nàng đóng cửa hàng thì lấy đồ ăn đút cho Chiêu Tài.
Chiêu Tài tuy rằng cùng nàng ở chung không nhiều lắm, nhưng lạ vô cùng thân cận với nàng.
Lúc Thư Dư vuốt ve nó, nó đều ngoan ngoãn bất động, thậm chí thật cao hứng meo meo kêu với nàng.
Nó càng như vậy, Thư Dư càng luyến tiếc đưa nó đi.
“Hay là thế này, em về sau đều ngoan một chút, không được dùng móng vuốt đi cào quần áo, ta sẽ nuôi em ở chỗ này, biết không?”
Chiêu tài có chút mờ mịt nhìn nàng một cái, tiếp tục cúi đầu uống nước.
Thư Dư cười cười, đứng dậy trở về phòng nghỉ ngơi, sau đó chìm vào mộng đẹp.
Nhưng mà, sáng ngày hôm sau, mộng đẹp lại không trở thành sự thật.
Nàng đoán là Đinh Nguyệt Hoa sẽ gấp không chờ nổi mà sáng sớm nay chạy tới tìm nàng lại chưa thể thực hiện được.
Nhưng thật ra Trịnh công sáng sớm đã tới rồi, bọn họ hôm nay sẽ kiểm tra hoàn tất những thứ cuối cùng, thời gian nửa ngày đã làm xong rồi.
Thư Dư ra cửa ăn bữa sáng, trở về thì lấy tiền công ra trả nốt.
“Trịnh thúc, làm xong rồi chúng ta tới kết toán tiền công thôi.”
Trịnh công còn chưa kịp trả lời, hai tiểu công làm giúp lại kinh hỉ hoan hô ra tiếng.
Bận rộn trong ngoài mấy ngày nay, còn không phải là vì mấy đồng tiền công kia sao? Tiền công còn chưa lấy được về tay thì ai cũng không an tâm được.
Trước đây bọn họ làm loại việc này, thường xuyên có gia chủ khất nợ tiền công.
Bởi vì những lời này của Thư Dư mà ba người làm việc tốc độ càng nhanh.
Khi sắp đến trưa, mặt tiền cửa hiệu đã sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi.
Trịnh công rửa tay đi tới, “Lộ nha đầu, ngươi kiểm tra lại đi, nhìn xem nơi nào không thích hợp, còn có thể sửa.”
“Không cần, ta còn có thể không tin Trịnh thúc sao?”
Trịnh công nghe xong lời này rất cao hứng, nhưng vẫn thúc giục nàng đi kiểm tra lại.
Thư Dư bất đắc dĩ, chỉ có thể đi vòng quanh nhìn nhìn. Kỳ thật tối hôm qua nàng cũng đã xem qua, không có chỗ nào không ổn cả.
Dạo qua một vòng, Thư Dư trở lại, sau đó kết toán tiền công.
“Trịnh thúc, đây là ba lượng bạc, ngươi cầm đi.”
Tuy rằng sửa chữa phòng ở này thời gian không dài, tính toán đâu ra đấy cũng mới qua mười ngày. Nhưng Trịnh công tay nghề tốt, cũng rất vất vả. Hơn nữa tuy phí nguyên vật liệu Thư Dư vẫn luôn kết toán, nhưng mà vẫn có một ít những thứ nhỏ nhặt là Trịnh công tự mình bỏ tiền chi.
Còn có chi phí ăn uống của ba người trong thời gian này, cũng đều là Trịnh công ứng ra trước.
Những thứ này tính tổng lại, ba lượng bạc cũng coi như sấp sỉ.
Còn lại chính là tiền công của hai người làm giúp, Thư Dư trả mỗi người 350 văn.
Nàng đã tìm hiểu qua, tới huyện thành làm công ngắn hạn tiền công đều như nhau, không bao cơm thì đại khái là 30 văn một ngày.
Nhưng việc của Thư Dư yêu cầu đẩy nhanh tốc độ, mấy ngày trước họ bận rộn đến tận khi đã muộn, cho nên tiền công rất nhiên cũng cao hơn bình thường nhiều.
Hai người làm giúp rất kích động nhận lấy, bọn họ còn cảm thấy tiếc vì thời gian làm việc quá ngắn đấy.
Nếu như dài thêm một chút, nói không chừng tới tay có thể có một lượng bạc trắng luôn.
Kết toán tiền hoàn công, Trịnh công cũng không ở lại lâu, nói khó có khi đã được phát tiền công, chuẩn bị đi ăn chút đồ ăn ngon uống chút rượu.
Thư Dư phất phất tay, “Trịnh thúc đi thong thả.”
Tiễn ba người đi, Thư Dư đứng trên đường lớn, nhìn mặt tiền cửa hiệu mới tinh, trong lòng nảy lên một cỗ thỏa mãn kỳ lạ.
Nàng lại ở cửa hàng đợi hai canh giờ, Đinh Nguyệt Hoa vẫn không thấy tới, rốt cuộc vẫn phải từ bỏ.
Thư Dư mang mèo Chiêu Tài ra khỏi cửa, hiện giờ cửa hàng đã tu sửa xong, cũng nên thuê nhà.