Đại Nha nhìn ngân phiếu, hít một ngụm khí lạnh.
Năm, năm mươi lượng???
Một kiện quần áo, thế nhưng bán năm mươi lượng?
Thư Dư thập phần yên tâm thoải mái nhận lấy bạc, nàng biết, năm mươi lượng này chẳng những bao gồm tiền hoá trang cùng quần áo, còn bao gồm cả hộp khư sẹo cao kia nữa.
Đinh Nguyệt Hoa biết nàng không bán khư sẹo cao, nhưng nàng ấy không thể nhận lấy thứ đồ quý trọng một cách đương nhiên như vậy, cho nên cộng cả tiền thuốc này trên tiền quần áo.
Đại Nha lại có chút lo lắng, bạc này, hình như có chút phỏng tay.
Nàng nhỏ giọng hỏi, “A Dư, này…… Không sao chứ?”
Quay đầu lại Đinh cô nương có thể đổi ý hay không, có thể tìm người đạp đổ cửa hàng nhà các nàng hay không, có thể đi bên ngoài nói các nàng giá cả quá đắt bảo mọi người đừng tới hay không?
Thư Dư cười, “Không sao đâu, thiên kim khó mua sự tốt đẹp trong lòng mà, khó có khi được Nguyệt Hoa thích đến vậy.”
Đinh Nguyệt Hoa liên tục gật đầu, cười đến khóe miệng đều có chút khép không được, “Ta đặc biệt thích, ha ha ha ha, đặc biệt vui vẻ.”
Bên trong hoan thanh tiếu ngữ truyền tới cửa, Đinh thái thái vốn đã đứng ngồi không yên thật sự nhịn không được, đi lên đẩy cửa vào.
“Nguyệt Hoa, ngươi rốt cuộc là nghĩ như thế nào……”
Thanh âm của Đinh thái thái vào lúc nhìn thấy Đinh Nguyệt Hoa trong nháy mắt đột nhiên im bặt, nàng kinh ngạc nhìn nữ nhi của mình, khó có thể tin hỏi, “Ngươi, ngươi là Nguyệt Hoa?”
“Nương, là ta.”
Không chỉ mỗi Đinh thái thái, những người Đinh gia khác đứng ở phía sau Đinh thái thái đều cảm thấy người trước mặt có chút không chân thật.
Đây vẫn là Đinh gia Nhị cô nương ném ở trong đám người đều tìm không ra sao? Xác định không phải đổi người khác đúng không?
Đinh thái thái kinh ngạc một chút, sau đó tươi cười nháy mắt dương lên, “Nguyệt Hoa, Nguyệt Hoa cũng quá đẹp đi?”
“Đều là công lao của Lộ cô nương, ta đã nói Lộ cô nương rất lợi hại mà, hiện tại nương tin rồi chứ?”
Đinh thái thái lập tức nhìn về phía Lộ Thư Dư, “Lợi hại, Lộ cô nương, ngươi quả thực là thần mà.” Thái độ này của nàng, cùng với bộ dáng ban đầu hung ác muốn đuổi người quả thực khác nhau một trời một vực.
Thư Dư đang thu thập đồ nghề hóa trang của mình, “Đa tạ các ngươi tán thưởng, ta ở phố Ninh Thủy bên kia mở một cửa hàng trang phục. Các ngươi nếu như có yêu cầu gì, có thể tới chiếu cố sinh ý của ta một chút nha. Đây là tuyên truyền đơn, mang theo đơn tử này lại đây, ta cho các ngươi ưu đãi.”
“Nha, tuyên truyền đơn này cũng đẹp.”
Thư Dư rất tán thành, “Ta tìm người đặc biệt vẽ riêng đấy, còn tốn không ít bạc đâu, chỉ để người nhìn thấy cảm thấy cảnh đẹp ý vui luyến tiếc ném đi đó.”
Ước chừng một lượng bạc trắng luôn, đặc biệt đau lòng.
Đinh thái thái bị nàng chọc cười, “Lộ chưởng quầy dụng tâm như vậy, tuyên truyền đơn này ta cũng không thể lấy không.” Nàng duỗi tay liền từ trong tay áo mình lấy ra một tờ ngân phiếu, “Lộ chưởng quầy đặc biệt chạy đến đây một chuyến, còn giúp Nguyệt Hoa nhà chúng ta việc lớn như vậy, ta đã lâu không thấy được nàng vui vẻ như này đâu, bạc này, là phí vất vả của Lộ chưởng quầy, còn có phí dụng của cái gì tuyên truyền đơn nữa, Lộ chưởng quầy ngàn vạn không thể chối từ đâu đấy.”
Thư Dư đương nhiên sẽ không chối từ, chỉ là cảm khái một phen nhà làm hiệu cầm đồ quả nhiên có tiền mà.
Đinh gia kể cả là Đinh thái thái hay là Đinh Nguyệt Hoa, ra tay đều rất hào phóng.
Một bên Đại Nha nhanh chóng cúi đầu, nàng cảm thấy nàng quá chưa hiểu việc đời rồi, nếu như quá kích động sẽ làm mất mặt A Dư mất.
Mười lượng, lại là mười lượng a.
A Dư ra cửa một chuyến, liền kiếm được sáu mươi lượng bạc, kẻ có tiền đều coi tiền như rác vậy sao?
Sáu mươi lượng, nông gia bình thường bọn họ, mười năm đều không kiếm được từng đó.
Nhưng hiện tại, một ngày.
Quả thực, khó có thể tưởng tượng!!