Lão thái thái đang lửa giận tận trời đột nhiên cứng đờ, bà kinh ngạc nhìn trước mặt…… Râu quai nón.
Có trong nháy mắt như vậy, bà thậm chí hoài nghi chính mình tuổi lớn lỗ tai không còn tốt nữa, nếu không sao lại xuất hiện ảo giác?
Nhưng mà giọng của Thư Dư lại lần nữa vang lên, “Bà nội, Cháu dọa tới bà rồi à? Nào, trước tiên ngồi xuống nghỉ một lát đã, xin lỗi bà, cháu hẳn là phải nói trước với bà một tiếng.”
Lão thái thái ngơ ngác bị nàng đỡ vào phòng ngồi xuống, ngay sau đó đánh giá cẩn thận nàng. Nhìn kỹ một chút, thật đúng là có thể từ trên mặt nàng nhìn ra được hình dáng A Dư.
“Cháu, Cháu thật là A Dư? Sao cháu lại trang điểm thành cái dạng này?”
Thư Dư sờ sờ râu quai nón của mình, “Cháu có chút việc muốn làm, như vậy có thể che giấu được tai mắt người khác.”
Nàng tuy rằng đã quyết định lợi dụng Giang Nhân để đối phó với Giang Lễ, nhưng chuyện này hiển nhiên không phải lập tức là có thể hoàn thành. Cố tình Giang Lễ lại đang tìm nàng, nếu như không có gì ngoài ý muốn, nhiều nhất hôm nay là hắn có thể tìm được cửa hàng phố Ninh Thủy bên kia rồi.
Cho nên trước khi thiết kế Giang Nhân đương tiên phải phòng thủ trước đã, ít nhất cũng phải chế tạo cho Giang Lễ chút phiền toái nhỏ mới được, làm hắn mấy ngày nay không rảnh tới Y Nhân Các gây sự.
Lão thái thái tò mò, “Có việc muốn làm? Việc gì vậy?” Còn dùng đến cả việc cải trang giả dạng thành một đại nam nhân?
Bà trực giác sự tình không đơn giản.
Nhưng Thư Dư không định nói cho bà, “Bà nội, bà cứ coi như không thấy qua cháu trang điểm thành cái dạng này là được, cũng đừng nói với bất cứ ai, nhé?”
Lão thái thái là nhân tinh, biết nàng khẳng định là muốn đi làm ‘ chuyện xấu ’.
Lúc trước lão Tam cũng đã nói qua, sự tình Nguyễn gia cùng Trương gia kia, thậm chí là Vu lão gia, đều là A Dư thúc đẩy.
Hiện giờ nàng lại đặc biệt thận trọng như vậy, khẳng định không phải việc nhỏ.
Bà cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ là không yên tâm dặn dò một câu, “Vậy cháu phải cẩn thận một chút, biết không?”
“Biết.” Thư Dư lại nhìn nhìn trang dung của mình, ngay sau đó đem mũ có rèm đội lên, cũng lôi ra một bộ quần áo nam nhân xám xịt mang theo.
“Bà nội, cháu đi đây.”
Lão thái thái gật gật đầu, nhìn nàng ra cửa rời khỏi nhà.
Sau một lúc lâu, nhịn không được nói thầm một câu, “tay nghề hoá trang này của A Dư cũng thật tốt quá, chẳng những có thể làm những thái thái tiểu thư đó biến thành xinh đẹp, cư nhiên còn có thể làm nữ nhân biến thành nam nhân, thật là tuyệt.”
Thư Dư sau khi đi ra khỏi nhà, cúi gằm đầu xuống tận lực điệu thấp rời đi.
Đi ra khỏi hẻm Lưu Phương lại chuyển qua hai ba con phố, cuối cùng vào một ngõ nhỏ không có ai.
Sau khi tiến vào, giũ ra kiện nam trang xám xịt trong tay kia, lưu loát mặc lên trên người.
Quần áo nang đang mặc sẵn cũng không cởi ra, một khi mặc thêm vào như vậy, người cũng có vẻ béo lên rất nhiều, hoàn toàn không phù hợp với thân hình ban đầu.
Mặc xong xuôi lại đem mũ có rèm trên đầu cởi xuống dưới, trực tiếp nhét vào kẽ hở trong ngõ nhỏ.
Giả dạng hoàn thành, ánh mắt của nàng hơi đổi, đi đường bước chân cũng lung lay, trở nên phóng đãng không kiềm chế được.
Đi khỏi chỗ này lại đi thêm một đoạn đường nữa, đó là Giang phủ.
Thư Dư dừng lại ở chỗ cách Giang phủ hơn 50 mét, ngay sau đó ngồi xổm, một bên ăn đậu phộng, một bên liếc nhìn chằm chằm về phía Giang phủ.
Ngồi ở chỗ này, mặc kệ là từ cửa trước hay cửa sau của Giang phủ có người đi ra, thời điểm đi ngang qua đều có thể thấy.
Cứ lắc lư như vậy sau gần nửa canh giờ, Thư Dư rốt cuộc thấy được người ngày đó từng đụng vào mình —— Giang tam thiếu Giang Lễ.
Giang Lễ là từ cửa sau chuồn ra, bộ dáng lén lút, bên người một cái hạ nhân cũng không mang, lén lén lút lút từ trong nhà ra ngoài.
Thư Dư dừng lại tại chỗ một lát, sau đó dường như không có việc gì đứng lên, nấp ở phía sau Giang Lễ, đi theo hắn.