TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 246: Tờ Giấy Trong Ngăn Kép

Lá thư kia Thư Dư xem qua một lần liền thả về không nhìn nữa, lúc này một lần nữa lấy ra, đọc đi đọc lại hai lần, vẫn không thấy có bất ý manh mối gì.

Như vậy có nghĩa là, không ở bên trong phong thư này sao?

Ngoại trừ phong thư này thì cũng chỉ còn lại có hộ tịch và lộ dẫn.

Hai thứ này lại càng không có bất luận manh mối gì cả.

Ánh mắt của Thư Dư cuối cùng dừng trên cái hộp trong tay.

Chẳng lẽ, là ở cái hộp này?

Nàng đem hộp lăn qua lộn lại nhìn nửa ngày, lại gõ gõ, ý đồ tìm xem có chỗ vách ngăn kép nào không.

Chỉ là không đợi nàng tìm được, bên ngoài đã truyền đến tiếng đập cửa.

Nàng ngẩn ra một chút, buông hộp chạy ra mở cửa.

Ngoài cửa là vẻ mặt cười ngây ngô của Triệu Tích, đứng cùng với hắn ở phía sau, là Mạnh Duẫn Tranh lại bắt đầu giả bộ người câm trầm mặc.

Thư Dư khóe miệng vừa kéo, nghiêng nửa thân mình để cho bọn họ tiến vào.

Triệu Tích vừa vào cửa, liền nghiêng đầu ngây ngô cười hỏi, “Lộ……”

Thư Dư đem cổng viện đóng lại, nói một câu, “Trong nhà không có ai.”

Quả nhiên, ngay sau đó ngây ngô cười của Triệu Tích nháy mắt biến mất.

Mạnh Duẫn Tranh nói, “Hắn thấy nàng lâu như vậy còn không có tới, lo lắng nàng xảy ra chuyện gì.”

Thư Dư ha hả, “Là sợ ta tìm được manh mối rồi cũng không muốn nói cho các huynh thì có.”

Mạnh Duẫn Tranh thật ra không nghĩ như vậy, hắn hoàn toàn là bị Triệu Tích sốt ruột kéo lại đây.

Thư Dư dẫn bọn họ vào nhà chính, sau đó cầm cái hộp kia đến, “Thư thì ta đọc lại rồi, chỉ nói có mấy câu, không có manh mối gì. Cái hộp này không biết có vấn đề hay không nữa, các huynh nhìn xem.”

Mạnh Duẫn Tranh đưa tay tiếp nhận, duỗi tay sờ sờ bốn phía quanh hộp, sau đó lại nghe được một tiếng vang ‘ cùm cụp ’ nhỏ, một tầng ở phía trên hộp đã bị mở ra.

Thư Dư trừng lớn mắt, thật sự có ngăn kép à?

Bên trong quả thực cất giấu một tờ giấy, Triệu Tích sốt ruột, muốn tiến lên cầm lấy.

Kết quả bị Mạnh Duẫn Tranh chặn tay, hắn đem tờ giấy kia rút ra, đưa cho Thư Dư trước.

Triệu Tích há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn không nói cái gì.

Thư Dư mở tờ giấ ra y, thật đúng là chính Đông Thanh quan chủ để lại cho nàng, phía trên chỉ có hai câu —— A Dư, nếu như trong tương lai con vẫn trốn không thoát được số mệnh, vậy thuận theo tự nhiên, không cần phản kháng, vi sư sẽ đi trước một bước. Nếu có người tìm đến trước mặt con, muốn tìm hướng đi của vi sư, con cứ xem xét muốn nói cũng có thể.

Thư Dư bỗng chốc siết chặt tờ giấy, trên mặt không thể ức chế hiện lên một tia khiếp sợ.

Có ý tứ gì? Số mệnh? Thuận theo tự nhiên?

Sư phụ chẳng lẽ biết kết cục trong tương lai của nàng?

Thư Dư biết Đông Thanh quan chủ là người biết bói toán, nhưng ngay từ đầu chỉ cho rằng bà ấy nhiều lắm là căn cứ tướng mạo người phỏng đoán chút gì đó. Nhưng nhìn thấy tờ giấy này, nàng đột nhiên cảm thấy, sư phụ bản lĩnh còn xa hơn tưởng tượng nhiều.

Nàng đại để…… Thật sự có thể đoán trước được một ít sự tình mà người khác không biết.

Chính là, vì sao tin tức như vậy mà bà ấy lại muốn đặt ở ngăn kép mà nàng căn bản là sẽ không đi tìm???

Mạnh Duẫn Tranh thấy biểu tình của nàng không thích hợp, vội giữ chặt Triệu Tích đang muốn trộm tiến đến bên người nàng đi xem tờ giấy một phen.

Hắn nghĩ, hôm nay là không có cách nào từ nàng nơi này biết được tin tức của Đông Thanh quan chủ rồi.

Mạnh Duẫn Tranh đứng lên chuẩn bị cáo từ, nhưng mà Thư Dư lại chậm rãi thở ra một hơi, nói, “Ta đại khái biết sư phụ ở nơi nào rồi.”

Mạnh Duẫn Tranh nhẹ buông tay, Triệu Tích vội vàng chạy đến phía sau nàng, một bên hỏi, “Ở nơi nào ở nơi nào?” Một bên khẽ yên lặng đi xem tờ giấy, sau đó…… Nhìn thấy cái gì thế này.

Những cao nhân đắc đạo nói chuyện đều là cao thâm khó đoán như vậy sao? Bên trên hoàn toàn không có nói địa phương mà bà ấy muốn đi mà?

Thư Dư liếc mắt nhìn hắn, đem tờ giấy cất gọn lại.