Đây đại khái chính là ý trời, Viên Sơn Xuyên ma xui quỷ khiến thừa dịp hai bên không chú ý, ở trong bóng đêm vươn tay, đem bức họa kia lấy mất.
Sau đó chậm rì rì lui về phía sau, từng bước một rời xa cánh rừng, từ một phương hướng khác chạy đi.
Chờ đến khi hắn lấy lại tinh thần, đã chạy đến một nơi rất xa, rất xa.
Vào lúc này rồi, Viên Sơn Xuyên cho dù không muốn quản cũng không được.
Hắn cũng coi như cẩn thận, bởi vì có bằng hữu là tiêu sư, nghe qua không ít sự tình trên đường bọn họ vận tiêu. Nhớ lại những chi tiết đó, hắn mơ hồ che giấu một ít dấu vết.
Hắn biết đây là đang dùng mạng để đánh cuộc, một khi không cẩn thận khả năng sẽ có kết cục giống hai tiêu sư kia.
Nhưng việc đã đến nước này, hắn đã không còn lựa chọn khác.
Cũng không biết là hắn vận khí tốt, hay là đêm đó người hai bên giao thủ đã lưỡng bại câu thương không rảnh lo tìm hắn, tóm lại Viên Sơn Xuyên trốn trốn tránh tránh mấy ngày, đều không có bị lộ hành tung.
Hắn cũng không dám về nhà, sợ lúc đó mang đến phiền toái cho người trong nhà.
Cho nên hắn phải mau chóng trở về thành, tìm được nha môn đem bức họa này giao cho huyện lệnh đại nhân.
Nhưng cứ như vậy lòng vòng đường xa, lại là trốn tránh vào núi rừng, lại là làm bộ làm tịch làm bừa một hồi, Viên Sơn Xuyên đem tiền thật vất vả kiếm được trên người toàn bộ đều xài hết, cuối cùng đến được bên ngoài cửa thành Giang Viễn huyện.
Mắt thấy thắng lợi đang nhìn, Viên Sơn Xuyên cơ hồ hỉ cực mà khóc.
Nhưng vận may của hắn cũng dừng lại ở đây.
Hắn còn chưa vào thành, thấy được mấy người đang canh giữ ở cửa thành.
Viên Sơn Xuyên lúc ấy liền sợ tới mức giật mình một cái, căn bản là không dám vào thành, chỉ có thể chạy ra bên ngoài.
Vừa chạy một cái, ở giữa đám người liền có vẻ rất khả nghi.
Mấy người kia lập tức nhận thấy không thích hợp, nhìn về phía hắn, cũng cẩn thận đi tới.
Viên Sơn Xuyên hoảng hốt muốn chôn đầu chỉ nghĩ mau chóng né tránh.
“Sau đó ta thấy được một đoàn xe ngựa, bộ dáng nhìn không dễ chọc. Đoàn xe kia cũng không biết phát sinh sự tình gì, có mấy người đang tụ ở nơi đó nói chuyện, cuối cùng có một chiếc xe ngựa vận chuyển tạp vật tạm thời không có ai nhìn. Ta lúc ấy đầu óc chuyển động, liền trực tiếp trốn vào bên trong xe ngựa.”
Thư Dư nghe đến đó ngẩn người, không xác định hỏi, “Có phải đoàn xe này, chính là đoàn xe của chợ đen?”
“Đúng vậy.” Viên Sơn Xuyên gật đầu, “Trong xe ngựa vừa lúc có một cái rương lớn, ta trốn vào rồi cũng không dám động. Không nghĩ tới ta mới vừa trốn xong thì xe ngựa lại bắt đầu đi về phía trước, mấy người bọn họ cũng không tiến lên điều tra. Ta cho rằng đoàn xe này là vào thành, nghĩ cứ trốn ở đây rồi lúc sau lại tìm cơ hội đi ra.”
Ai biết đoàn xe kia căn bản chưa đi đến cửa thành, ngược lại hướng tới ngoại ô chạy đi, cuối cùng ngừng ở bên trong trang viên này.
Đại Ngưu kỳ quái hỏi, “Ý dượng là, xe ngựa trực tiếp đi vào trong viện? Nhưng chúng ta xe ngựa tới rừng trúc bên ngoài đều phải dừng lại không được vào nữa mà.”
Viên Sơn Xuyên, “Cái ta cũng không biết, ta trốn trong xe ngựa, xác thật là vào tận trong viện mới dừng lại.”
Thư Dư sờ sờ cằm, “Xem ra chợ đen này còn có một con đường khác để vào.”
Nàng nhìn về phía Viên Sơn Xuyên, “Sau đó đâu? Ngươi vẫn luôn ngốc ở bên trong chợ đen này sao?”
“Đúng vậy, ta vốn nghĩ chờ lúc bọn họ không chú ý sẽ cầm bức họa lặng lẽ rời khỏi, ai biết viện này rất kỳ quái, ta căn bản là không ra được.”
Thư Dư uống ngụm trà, “Ngươi đương nhiên không ra được rồi, chúng ta lúc tiến vào đây, đều có tiểu nhị chuyên môn dẫn đường. Hiển nhiên là sân này đã thiết trí cơ quan, hoặc là bày trận pháp, người bình thường không cẩn thận sẽ bị lạc đường.”