TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 432: Đặng Thị Tới

Giang Nhạc Sam khó thở, “Ăn ngon cái rắm, ngươi cho rằng ta hiếm lạ ăn, hiếm lạ tới? Chỉ bằng cái sân vừa nhỏ vừa rách nát này, ta vừa vào cửa đều sợ dẫm phải phân gà đấy. Trong nhà mùi hôi đầy trời, dơ đến không chịu nổi. Không chỉ có nhà ngươi dơ, tỷ tỷ ngươi cũng dơ. Gả cho người nên một dạ đến già, cả đời đến chết cũng đi theo hắn, kết quả hay rồi nàng cư nhiên to gan lớn mật dám cùng ly, toàn bộ Giang Viễn huyện chúng ta đều không có ai hòa li……”

Cái khay trong tay Thư Dư trực tiếp bay ra ngoài, chuẩn xác không chệch chút nào đánh trúng miệng hắn.

“A!!” Giang Nhạc Sam đau đến kêu lên, che lại cái miệng sưng đỏ nhanh chóng ngẩng đầu, hắn thậm chí cảm giác được hàm răng đang lung lay sắp đổ.

Hắn tức giận trừng mắt Thư Dư, lại một chữ đều không nói nên lời.

Ánh mắt Thư Dư lạnh băng, từng bước một đi về phía hắn, “Không biết nói chuyện thì câm miệng lại cho ta, nhà của chúng ta thế nào cũng không tới phiên ngươi tới cửa chửi bậy. Nhà của chúng ta dơ? Vậy nhà ngươi thì sao. Tranh đấu gay gắt không dơ, huynh đệ tương tàn không dơ, gió chiều nào theo chiều ấy không dơ, vẫn là vì gia sản mà anh em cha mẹ đều đuổi ra khỏi nhà được thì không dơ?”

Giang Nhạc Sam kinh ngạc nhìn nàng, nàng, nàng có ý tứ gì? Nàng đều biết cái gì?

Thư Dư đã đứng ở trước mặt hắn, “Đứng lên, cút cho ta.”

“Ngươi, ngô……” Giang Nhạc Sam miệng đau muốn chết, căn bản nói không được một câu hoàn chỉnh.

Hắn ngước mắt nhìn về phía đám người Giang Hoài Văn, một đám củ cải nhỏ từ đầu thấy hắn bị đánh đến chảy máu còn có chút ngơ ngác.

Nhưng sau khi Đại Hổ kêu một tiếng, “Nhị tỷ thật là lợi hại.” thì tất cả mọi người dùng ánh mắt sùng bái nhìn Thư Dư, sau đó lại khinh thường liếc mắt Giang Nhạc Sam.

Trong này bao gồm cả Giang Hoài Văn, hơn nữa ánh mắt hắn là hung ác nhất chán ghét nhất.

Giang Nhạc Sam tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu, hắn muốn báo thù, nhưng nơi này là địa bàn Lộ gia.

Tỷ tỷ của Lộ Đại Hổ kia nhìn nhỏ nhỏ gầy gầy thế nhưng hung tàn như vậy.

Chờ xem, hắn bây giờ sẽ trở về tìm người, quay lại san bằng Lộ gia.

Giang Nhạc Sam đứng dậy, duỗi tay chỉ chỉ Thư Dư, hàm hồ nói một câu, “Ngươi chờ……”

Sau khi nói xong, liền lắc lư đi ra bên ngoài.

Mới vừa đi đến trong viện, bên ngoài lại truyền đến tiếng đập cửa có chút dồn dập.

Trong đó còn có thanh âm quen thuộc, “Lộ cô nương, Lộ cô nương ở nhà sao?”

Giang Nhạc Sam bước chân khựng lại, cho dù hắn cùng nhà nhị thúc không thể nào lui tới, nhưng giọng của nhị thẩm hắn vẫn là có thể nhận ra được.

Nàng như thế nào lại tới?

Thư Dư cũng nghe ra rồi, nàng có chút kinh ngạc, nhưng vẫn bước nhanh ra mở cửa.

Ngoài cửa quả nhiên là Đặng thị đang đứng, không chỉ có nàng, bên người nàng còn đứng một vị phụ nhân, nhìn so với Đặng thị còn trẻ hơn một chút, cũng càng thêm trang trọng hào phóng.

Cho dù không nói, trong lòng Thư Dư cũng đại khái đoán được thân phận của nàng.

Cứ việc nàng mới vừa rồi đã phát hỏa một trận, nhưng khi đối mặt với hai người trước mắt, Thư Dư vẫn giương lên tươi cười, “Giang thái thái như thế nào lại đây?”

Nàng nghiêng thân mình, để hai người vào cửa trước.

Đặng thị vừa tiến lên đã thấy được Giang Nhạc Sam đứng ở bên cạnh che miệng, sắc mặt thay đổi, nàng rốt cuộc vẫn tới chậm.

Giang Nhạc Sam nhìn thấy Đặng thị, lập tức muốn giả bộ đáng thương cáo trạng.

Ai ngờ Đặng thị không đợi hắn mở miệng, mở nói, “Có phải hài tử nhà ta chọc phiền toái hay cho ngươi không? Thật là xin lỗi, hắn ở trong nhà bị chiều hư, nói chuyện làm việc khó tránh khỏi không biết trời cao đất rộng. Chờ trở về ta sẽ nói cùng cha mẹ hắn, quản hắn cho thật tốt, miễn cho lần tới lại gây rắc rối.”

Nói xong, nhìn về phía Giang Nhạc Sam, biểu tình lạnh nhạt, “Còn không xin lỗi Lộ cô nương?”