Người Thư gia nháy mắt im như ve sầu mùa đông, không dám lên tiếng.
Lao đầu hai mắt liếc các nàng, “Ta nói cho các ngươi, nhốt một tháng rồi cũng nên học ngoan. Chỉ còn lại có hai ngày cuối cùng này, đừng có mà gây ra chuyện cho lão từ, bằng không treo toàn bộ các ngươi ở cửa thành phơi.”
Người Thư gia nhịn không được hung hăng rùng mình, Tứ cô nương càng là hướng phía sau lui lui.
Thư Dư cũng yên lặng thối lui đến chỗ góc tường, ngồi xổm xuống ôm lấy hai đầu gối của mình, bộ dáng không dám lên tiếng.
Lao đầu lúc này mới hừ lạnh một tiếng, xoay người rời khỏi.
Tiếng bước chân giữa nhà tù phá lệ rõ ràng, Người Thư gia ai cũng chưa nói chuyện, cho đến khi thanh âm kia dần dần biến mất, các nàng mới chậm rãi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng mà lúc này các nàng không dám tiếp tục quậy, Tứ cô nương cũng bị đại cô nương kéo đến bên người.
Chỉ là tất cả mọi người Thư gia không khỏi nhìn về phía Thư Dư ngồi trong một góc, ánh mắt phức tạp.
Qua hồi lâu, đại cô nương mới cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Thư Dư nói, “Ngươi lúc trước cho dù chạy thoát thì thế nào, hiện tại còn không phải cũng bị bắt về.”
Thư Dư ngẩng đầu, thanh âm ong ong, “Nhưng ta hiện tại còn sống.”
“Ngươi cho rằng ngươi sống thì tốt hơn được bao nhiêu? Ngày sau còn không phải sẽ bị lưu đày theo chúng ta à? Trên đường lưu đày sẽ phát sinh rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, nói không chừng ngươi sẽ chết ở trên đường, hơn nữa tử trạng càng thêm khó nhìn, khả năng còn không bằng lúc trước bị dìm hồ chết cho xong việc.”
Thư Dư khóe miệng vừa kéo, nói như kiểu có mình ta bị lưu đày ấy nhỉ.
Nàng ta nói những lời này, cho rằng dọa đến chỉ có nàng sao?
Thư Dư liếc mắt một cái, cô nương nữ quyến nhát gan khác trong phòng giam, lúc này trên mặt tất cả đều là một mảnh thống khổ.
Đại cô nương cũng thấy được, trong lòng có chút ảo não.
Chỉ là nàng ta lại nhanh chóng nâng cằm lên nói, “Ngươi không cần cảm thấy ta đang hù dọa ngươi, tuy rằng chúng ta cũng bị lưu đày, nhưng chúng ta là cả một nhà. Tất nhiên sẽ chiếu ứng lẫn nhau, nhưng ngươi thì khác, ngươi hiện giờ, lẻ loi một mình!! Hiện tại lao đầu kia trông coi nghiêm khắc, chúng ta là không thể bắt ngươi thế nào, nhưng trên đường lưu đày, thì nói không chừng.”
Tứ cô nương ở một bên ác ý nở nụ cười, “Đại tỷ nói rất đúng, tiện nhân này không phải lớn lên rất đẹp sao? Đến lúc đó chúng ta liền đem nàng giao cho quan binh trông coi chơi, nói không chừng chúng ta trên đường còn có thể chịu khổ ít đi một chút. Nói như vậy, tiện nhân này vẫn là có điểm tác dụng.”
Lúc trước nàng ta còn có chút lo lắng, rốt cuộc các nàng đều nghe nói qua, cô nương ở trên đường lưu đày là dễ xảy ra chuyện nhất. Ném mệnh đều còn xem như may mắn, sợ nhất chính là mất trong sạch rồi mới ném mệnh, kia mới là thành quỷ đều không được yên.
Trước kia nàng ghen ghét Thư Dư lớn lên đẹp, hiện tại lại cảm thấy, nàng như vậy kỳ thật khá tốt, vừa lúc làm tấm chắn cho các nàng.
Nàng chỉ có một mình, Thư gia chính là mười mấy nhân khẩu.
Những người Thư gia khác nghe xong, trong lòng thế nhưng bỗng nhiên an tâm hơn không ít. Nếu như không có Thư Dư, khả năng các nàng phải tao ương.
Thư Dư nheo lại mắt, các nàng cũng thật có thể nằm mơ.
Nàng lười cùng các nàng lãng phí miệng lưỡi, chỉ là rụt rụt thân mình, đem chính mình rúc ở trong một góc, vẫn không nhúc nhích.
Tứ cô nương còn muốn nói tiếp, bị đại cô nương kéo một phen, nhỏ giọng nói, “Không nóng nảy, cũng chỉ còn có một ngày, để nàng dễ chịu.”
Thư Dư khóe mắt dư quang nhìn các nàng, trong lòng không thể không cảm khái một tiếng —— Vốn dĩ người Thư gia đang chết lặng đến tử khí nặng nề thế nhưng bởi vì nàng xuất hiện, đột nhiên như được sống lại.
Nàng quả thực vô cùng quan trọng mà, không thể không kể công nha.
Thư Dư đem chính mình co càng chặt, người ngoài xem ra, chính là nàng nhát gan khiếp nhược, đến cả cãi cọ cùng người Thư gia cũng không dám.