Triệu Tích đi trạm dịch muộn hơn so với bọn hắn rất nhiều, rốt cuộc hắn ở chỗ kia đợi hồi lâu mới may mắn gặp được một đoàn xe mang theo hắn.
Sau khi tới trạm dịch, hắn liền hỏi thăm một phen sự tình của quan sai dẫn đầu kia.
Lúc ấy quan sai dẫn đầu mới vừa tỉnh, nghe nói còn phun ra một trận.
Triệu Tích thừa dịp không có ai chú ý trộm đi gặp người, một lần nữa chẩn bệnh cho hắn một phen, lại khai dược cho hắn,CXXaAgMṌ để hắn tìm người đi lấy thuốc, thuận tiện hỏi một chút tình huống.
Thế mới biết dịch binh kia sau khi đụng vào người và xe la căn bản là không dừng lại, chỉ mắng bọn họ hai câu, liền tiếp tục cưỡi ngựa đi rồi.
Hắn thì đi rồi, nhưng đội ngũ lưu đày bên này lại là một trận binh hoang mã loạn.
Hầu thị cùng lục cô nương ngã bị thương, cũng may không đáng ngại. Quan sai dẫn đầu hôn mê bất tỉnh, nhưng tính mạng vẫn được bảo vệ. Mấu chốt là Thư Dư a, trực tiếp bị con la nổi điên mang đi, cũng không biết đi nơi nào, có lẽ là lành ít dữ nhiều.
Mấy quan binh ở phụ cận tìm kiếm, không tìm được người còn chưa tính.
Đoàn người tổn thất thảm trọng, nhưng những người Thư gia khác còn êm đẹp. Các nàng lúc này cuối cùng là dương mi thổ khí, vui sướng khi người gặp họa hồi lâu.
Triệu Tích buổi sáng hôm nay đi tìm bọn họ, theo dấu vết ngày hôm qua, sau đó thấy được tín hiệu Mạnh Duẫn Tranh lưu lại. Hết cả nửa ngày, cũng mệt mỏi đến quá sức.
Hắn ngồi ở trên ghế, rót chén nước cho chính mình, vừa uống vừa nói, “Chỉ là tuy quan sai dẫn đầu bị thương, bọn họ cũng không dám chậm trễ hành trình. Thậm chí bởi vì ngày hôm qua trì hoãn nửa ngày, hiện giờ còn phải tăng tốc độ lên nhanh hơn. Bọn họ sáng sớm hôm nay đã xuất phát, quan sai dẫn đầu được bọn họ đặt ở trên xe đẩy tay, Hầu thị cùng nữ nhi nàng cũng chỉ có thể đi bộ.”
Nói xong, hắn nhìn thoáng qua Mạnh Duẫn Tranh, hỏi Thư Dư, “Cô thì sao? Tính toán làm sao bây giờ?”
“Dưỡng thương trước đã.” Mạnh Duẫn Tranh hồi, “Chờ tốt lên một chút, lại về trạm dịch, để trạm dịch truyền tin cho quan sai áp giải.”
Triệu Tích bĩu môi, “Như vậy cũng tốt.”
Bọn họ liền tạm thời ở lại trấn nhỏ này, có Triệu Tích, thương tích trên người Thư Dư nhanh chóng khỏi lại.
Mới chỉ có hai ngày, những chỗ trầy xước cũng đã gần như khỏi hẳn.
Duy nhất phải chú ý chính là tay phải, tuy đã nối tốt, nhưng để về sau có thể sử dụng bình thường, tốt nhất vẫn là cẩn thận một chút.
Sau khi ở trấn nhỏ ba ngày, Thư Dư quyết định đuổi kịp đội ngũ lưu đày, miễn cho người Thư gia đều sắp đến Tây Nam, nàng còn ở phía sau trì hoãn.
Mạnh Duẫn Tranh vẫn cảm thấy thời gian vẫn hơi ngăn nhưng có thể thấy nàng rất kiên trì, cuối cùng cũng không nói gì, ba người dọn dẹp một chút, liền đi trạm dịch gần nhất trước.
Thư Dư một lần nữa đổi về áo tù, mang lên xiềng xích, xuất hiện ở cửa trạm dịch.
Cho chút lộ phí, trạm dịch tự nhiên phái người đuổi theo đội ngũ lưu đày phía trước.
Vừa đuổi theo, lại một người trở về lại là thời gian hai ngày, Thư Dư thanh thản ổn định ở trạm dịch tiếp tục dưỡng thương.
Hai ngày sau, một quan sai áp giải trong đó đã trở lại.
Người tới không phải vị quan sai dẫn đầu kia, nghe nói vết thương của hắn tuy không đáng ngại, nhưng không thích hợp lên đường như vậy.
Cho nên người tới là vị quan sai cùng Hầu thị có chút quan hệ kia.
Hắn nhìn thấy Thư Dư cũng rất là kinh ngạc, “Nghe nói ngươi còn sống, ta còn không quá tin tưởng. Không nghĩ tới ngươi xem ra cũng không tệ lắm, tay bị gãy?”
Thư Dư cười khổ gật gật đầu, “Cũng là vận khí tốt, lúc ấy con la kia như phát điên vọt vào trong rừng. Xe chở tù hỏng rồi, ta từ bên trong lăn ra đây, lăn xuống triền núi. Hôn mê bất tỉnh tại chỗ, không nghĩ tới đụng phải một đại phu tới trong núi hái thuốc nên ta được cứu.”