TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 723: Trương Thẩm Tới Làm Mai

Người này khi nhìn thấy Thư Dư theo bản năng liền muốn gọi nàng. Nhưng nghĩ lại thì bà tới tìm lão thái thái nói chuyện này, xác thật cũng không thích hợp cho nàng nghe, nếu Thư Dư ra cửa, người này không gọi nàng nữa.

Bà chuyển cái thân, liền đi vào viện môn Lộ gia, nhìn lão thái thái kêu một tiếng, “Thím bận gì đó?”

Thư Dư xách theo thùng nước kích động đi tới bờ sông, Phương Hỉ Nguyệt đưa tới là con cá trắm cỏ, cực kỳ nặng, đại khái phải trên dưới bảy cân.

Cá trắm cỏ chất thịt non mịn, rất thích hợp làm cá hầm cải chua.

Thư Dư vì thùng nước cồng kềnh mà sau khi nhấc tới bờ sông, liền cảm giác mệt đến không nhẹ.

Bờ sông lúc này không có ai, nhưng nàng vẫn là tìm một vị trí ở hạ du bắt đầu mổ cá.

Mới vừa thu thập đến một nửa, liền nhìn thấy cách đó không xa tới vài người đang định giặt quần áo. Thư Dư ngẩng đầu liếc mắt một cái, đều không quen biết.

Nhưng thật ra mấy người kia đối với Thư Dư rất quen thuộc, dù sao cũng là phạm nhân đầu tiên lên làm quản sự của Chính Đạo thôn, lại còn là nữ tử, đặc biệt là nữ tử mới vừa lưu đày đến nơi đây không bao lâu.

Ngắn ngủn một thời gian, Thư Dư một bước lên trời nhảy hẳn ba cấp, gần như đã trở thành truyền kỳ của Chính Đạo thôn.

Có cô nương gan lớn hơn một chút hướng tới nàng bên này đi tới, thấy nàng đang thu thập cá, nhanh chóng ngồi xổm xuống cười nói, “Lộ cô nương, ta giúp ngươi nhé, ta chính là người có tay nghề mổ cá chuyên nghiệp đấy.”

Thư Dư ngẩng đầu, thấy cô nương này tuổi cũng lớn tầm tầm mình, khi nói chuyện còn có chút dáng vẻ khẩn trương.

Nàng lắc đầu, cười nói, “Không cần, ta sắp xử lý xong rồi, ngươi mau đi làm việc của ngươi đi, đừng làm bẩn quần áo của ngươi.”

Cô nương kia há miệng thở dốc, có thể thấy được Thư Dư lại cúi đầu xuống, xác thật không muốn nhờ người hỗ trợ, lập tức có chút tiếc nuối, từng bước lưu luyến rời đi.

Nàng một lần nữa đi trở về đến bên người mấy tiểu tỷ muội, ngồi xổm xuống giặt quần áo.

Chỉ là rất nhanh có người trào phúng cười một tiếng, thấp giọng nói, “Còn tưởng lấy lòng người ta cơ đấy, người ta căn bản là không để ý tới ngươi. Cũng không biết có cái gì mà đắc ý, cho dù là quản sự, vậy cũng là phạm nhân lưu đày đến nơi đây.”

“Tiểu Xảo, ngươi nói bậy gì đó!”

“Ngươi tức giận như vậy làm gì? Ngươi còn không phải là coi trọng huynh trưởng nàng sao? Nhưng mà huynh trưởng người ta phải nhìn trúng ngươi mới được a. Ngươi tuy không phải phạm nhân, nhưng ngươi hơn gì phạm nhân, huynh trưởng người ta thanh thanh bạch bạch là đại phu có tiền đồ rộng mở, cho dù cưới vợ cũng sẽ không cưới người như ngươi.”

“Ngươi……” Cô nương kia tức giận đứng lên, một tay đem quần áo trong tay ném về trong chậu, tiến lên bộ dáng muốn tìm nàng ta tính sổ.

Những người khác thấy thế, sôi nổi lại đây khuyên.

Thư Dư cách khá xa, mấy cô nương kia ở thượng du, nhưng cái người Tiểu Xảo có hai câu nói vẫn là theo gió bay xuống.

Nàng ngẩng đầu, nhíu nhíu mày, nhìn trúng huynh trưởng nàng? Ai? Đại Ngưu……

À, không đúng, là Triệu Tích chứ.

Thư Dư chậc một tiếng, cảm khái hai câu, không nghĩ tới Triệu Tích không ở Chính Đạo thôn, trong thôn lại còn lưu truyền truyền thuyết của hắn a.

Nàng lắc lắc tay, đem cá đã xử lý xong đặt vào thùng nước, lại tỉ mỉ rửa sạch tay hai lần, lúc này mới đứng dậy, xách theo thùng nước đi về nhà.

Kết quả vừa mới vào viện môn, liền thấy được Trương mẫu đang bồi lão thái thái nói chuyện.

Thư Dư sửng sốt, “Trương thẩm?”

Trương mẫu thấy nàng trở về, liền không tiếp tục nói tiếp, ngược lại đứng lên chuẩn bị cáo từ, “Ta đây liền đi về trước, thím, A Dư các ngươi bận việc đi.”

Lão thái thái gật gật đầu, Trương mẫu lại đối với Thư Dư gật đầu, người liền đi ra cửa.

Thư Dư buông thùng nước xuống, kỳ quái hỏi, “Bà nội, trương thẩm lại đây có việc gì à?”

“Bà ấy ấy à, tới làm mai.”