Thư Dư cảm thấy, cái tùy tùng này có chút không đáng tin cậy nha.
Ai ngờ Mạnh Duẫn Tranh lại lắc đầu, “Không phải.” Hắn tâm tình tựa hồ đã tốt hơn một ít, nhướng mày cười nói, “Hắn là đánh cuộc với ta bị thua, đáp ứng theo sau ta ba năm.”
Thư Dư nghĩ, quả nhiên bộ dáng không đáng tin cậy mà.
“Cho nên hiện tại là năm thứ mấy?”
"Năm thứ ba.”
Thư Dư, “Vậy không phải sắp hết rồi sao?”
Mạnh Duẫn Tranh gật gật đầu, “Đúng vậy, còn hai tháng nữa sẽ đến đến hạn ba năm. Cho nên gần đây hắn ta có chút đắc ý vênh váo.” Thế mà dám chê cười hắn, dám đối với hắn vui sướng khi người gặp họa.
Nhớ rõ thời điểm hắn mới vừa đi theo bên người mình, còn cảm thấy nam nhân dám làm dám chịu, hắn đã đánh cuộc thì phải chịu thua, tùy tùng liền phải có bộ dáng của tùy tùng, cho nên hắn ngay cả uống trà đều không cần tự mình rót.
Đáng tiếc ghê, những ngày tháng như vậy duy trì không đến nửa tháng nữa là kết thúc.
Hiện tại ngẫm lại, Mạnh Duẫn Tranh đều có chút hối hận. Hắn hẳn là lúc ấy nên dạy dỗ người cho thật tốt, nói không chừng ba năm sau hắn đối với địa vị của chính mình phi thường khắc sâu, ngay cả kỳ hạn ba năm đều quên mất ấy chứ.
Thư Dư ‘ chậc ’ một tiếng, lắc đầu đi ra ngoài.
Lúc nàng đi đến phòng bếp, Triệu Tích đang cáo trạng với lão thái thái, “…… Đều nắm tay rồi đó, bà nội à, bà phải dặn dò cô nương nhà ta cẩn thận nha, không thể bị người ta dùng bề ngoài lừa gạt đi mất. A Duẫn người này ấy mà, từ nhỏ đã không giao tiếp cùng nữ nhân rồi, đến nay vẫn là hoàng hoa đại khuê nam. Này mới vừa cùng cô nương có cảm tình, khó bảo toàn sẽ không khống chế được quỷ đói, khống chế không được a……”
Thư Dư đứng ở bên ngoài ha hả hai tiếng, quả nhiên a, sắp hết kỳ hạn ba năm, liền bắt đầu tự mình buông thả.
Lão thái thái liếc xéo Triệu Tích một cái, “Ngươi còn nói chuyện của hắn ad, hắn là hoàng hoa đại khuê nam, ngươi không phải chắc?” Còn có, ai là cô nương nhà ta với ngươi?
“Ta đương nhiên phải rồi.” Triệu Tích nhanh chóng đứng thẳng thân mình, biểu tình nghiêm túc bảo đảm.
Thư Dư thật là nghe không nổi nữa, “Bà nội, cháu tới giúp bà.” Nói xong liền bước vào phòng bếp.
Triệu Tích nhìn thấy nàng lại đây, cười hắc hắc, xoay người liền chạy.
Hắn vừa đi, Thư Dư liền nói với lão thái thái, “Bà nội, bà đừng nghe hắn nói hươu nói vượn.”
Lão thái thái đã đã chuẩn bị xong đồ ăn, chỉ có cá hầm cải chua, thái lát cá cần phải có kỹ thuật, bà còn chưa luyện được, liền đem việc này giao cho Thư Dư.
Vừa xem nàng thái lát cá, vừa hỏi, “Đều nói xong rồi à? Hắn đã nói rõ ràng với cháu chưa?”
"Ân, rất rõ ràng.” Thư Dư rũ đầu, động tác thập phần thành thạo, “Chỉ là, bà nội, nhà bọn họ tình huống tương đối phức tạp, ta tạm thời cũng không dám nói.”
“Lại còn không phải phức tạp sao?” Nương qua đời, cùng thân cha cảm tình không tốt, còn có dưỡng phụ.
Lão thái thái chỉ bằng tin tức này đều có thể bổ não ra một đoạn cốt truyện —— nương hắn thân thể không tốt, sớm qua đời. Hắn lại bị thân cha không thương, cho nên là được dưỡng phụ nuôi lớn.
Ân, phi thường phức tạp.
Lão thái thái thở dài, “Khó mà nói, ta tạm thời không nói. Cháu kiến thức so với chúng ta rộng hơn, cũng thông minh, chắc hẳn là trong lòng cũng hiểu rõ. Cháu…… Bảo vệ tốt chính mình là được.”
Trong đầu bà hiện lên lời vừa rồi của Triệu Tích, không khỏi đem tầm mắt dừng trên mu bàn tay của Thư Dư.
Thư Dư thiếu chút nữa đỡ trán, “Cháu biết rồi, bà nội, cháu còn nhỏ mà. Việc hôn nhân gì đó, như thế nào cũng phải chờ đến sau khi cháu cập kê rồi mới nói, đúng không.”
“Đúng vậy.”
Lão thái thái yên tâm.
“Bà nội, nhị tỷ, chúng ta đã trở lại.” Khi hai người nói chuyện, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng của Đại Hổ cùng Tam Nha.
Thư Dư theo bản năng muốn ló đầu ra xem, lại bị lão thái thái ấn trở lại.