Rời khỏi nơi lưu đày, khôi phục lương tịch, đối với Lộ Thư Dư hiện tại mà nói, chính là mấu chốt nhất.
Thành Đổng cảm thấy Lộ Thư Dư là người thông minh, khẳng định không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
Quả nhiên, Thư Dư hung hăng hít sâu một hơi, duỗi tay khẩn trương tiếp nhận lá thư kia, không xác định hỏi, “Chỉ cần đưa phong thư này đến Hòa Thái phủ, ta sẽ có thể rời khỏi nơi này?”
“Đương nhiên.”
Thư Dư như là hạ quyết tâm rất lớn, gật gật đầu, “Được, ta đưa.”
“Còn có.” Thành Đổng lại nói tiếp, “Ta biết ngươi nhận thức Hội Phong tiêu cục, sau khi ngươi trở về, hỏi thăm một chút bọn họ gần đây có tiêu sư muốn áp tiêu ra khỏi thành hay không, đem ta giấu vào giữa hàng hóa bọn họ vận chuyển, rời đi Lâm Chương phủ. Lộ cô nương, ngươi là người thông minh, ta nghĩ ngươi hẳn là có thể làm được.”
“Rời đi Lâm Chương phủ, ngươi muốn đi đâu?”
“Cái này ngươi không cần đã biết, Thành đại nhân có nhiệm vụ bí mật giao cho ta, ngươi không cần hỏi nhiều.”
Thư Dư trong lòng âm thầm hừ lạnh một tiếng, hay cho ngươi ha, ngươi còn biết tách ra để ra khỏi thành nữa đó.
Kể từ đó, hoặc là người đi ra ngoài, hoặc là thư đưa ra ngoài, tổng sẽ có thể thay ngươi đưa tin tức đến người nên đưa đúng không?
Nhưng nàng do dự một chút sau, vẫn là đồng ý, “Cái này có hơi khó, ta phải lên kế hoạch tỉ mỉ mới được.”
Sau đó lại xác nhận một lần, “Ta nếu mà làm được, xác định có thể rời khỏi Chính Đạo thôn đúng không?”
“Đúng vậy.” Thành Đổng khẳng định gật đầu, xác thật có thể rời đi, chỉ là lấy thân phận người sống hay là người chết rời đi thì cũng không biết được.
Lá thư kia, mặc kệ ai trong Lộ gia đưa qua, tới Hòa Thái phủ, sau khi giao thư ra, người Lộ gia cũng là không thể giữ.
Thư Dư nghe được hắn bảo đảm, liền đem thư cất cẩn thận, trong mắt lóe lên ánh sáng kỳ vọng.
“Ta đây hiện tại liền đi nhé? Vết thương trên người của ngươi, thật sự không thành vấn đề chứ?”
“Hiện tại liền đi, càng nhanh càng tốt.” Thành Đổng nói xong công việc truyền tin cụ thể, liền thúc giục Thư Dư rời đi.
Thư Dư không dị nghị, “Được, ta lập tức xuất phát, ngươi nghỉ ngơi đi, có chuyện gì, ngươi tìm Hầu thị là được.”
“Đa tạ.”
Thư Dư đi rồi, đến hậu viện dắt xe la ra cửa.
Thành Đổng sức lực khôi phục một chút, liền lặng lẽ đi theo phía sau nàng, nhìn thấy nàng cùng Hầu thị từ biệt, sau đó rời đi.
Mắt thấy xe la càng đi càng xa, Thành Đổng lúc này mới một lần nữa quay lại nhà ở.
Chỉ là hắn chưa tiến vào, ngược lại ở phòng chất củi bên cạnh tìm cái góc ngồi xuống, ánh mắt nhưng vẫn xuyên thấu qua cửa sổ gắt gao nhìn chằm chằm bên ngoài.
Không bao lâu, Hầu thị liền bưng một cái khay lại đây.
Sau đó gõ gõ cái phòng ban đầu Thành Đổng ở kia, bên trong không có động tĩnh, Hầu thị gõ thật lâu, mới thấp giọng nói, “Công tử? Công tử ngươi ở đâu? A Dư trước khi đi bảo ta chuẩn bị cho ngươi chút thức ăn, ta bưng cho ngươi lại đây. Công tử? Sao lại không có tiếng động gì nhỉ, không phải là ngất đi rồi đấy chứ?”
Hầu thị lại khẩn trương gõ cửa hai hồi, ngay sau đó lo lắng đẩy mở ra.
Bên trong một người đều không có, Hầu thị đem khay đặt ở trên bàn, tìm trước sau trong phòng một lượt.
Vẫn luôn không thấy được người, trên mặt nàng xẹt qua một tia hoảng loạn, đứng ở cửa nhìn xung quanh, “Như thế nào người lại không thấy tăm hơi? Lúc này ta làm sao ăn nói đuọc với A Dư đây?”
Sau đó liền chạy ra tìm nữ nhi, bắt đầu bí mật tìm người.
Chờ Hầu thị đi rồi, Thành Đổng mới từ bên trong phòng chất củi đi ra.
Hắn đi về phòng, nhìn chén mì trên bàn, để sát vào ngửi ngửi , lại thử xem có độc hay không, sau đó mới yên tâm ngồi xuống, cẩn thận lại an tĩnh bắt đầu lấy chiếc đũa ăn mì.