La phụ là đại đương gia của tiêu cục , La Thanh từ nhỏ đến lớn cũng coi như là thiếu gia.
Hai phụ tử đều là người sảng khoái lại trượng nghĩa , cùng Lộ gia quan hệ khá tốt. Nhưng La mẫu thì không giống vậy, Lộ Nhị Bách cùng Nguyễn thị đều đã cùng La mẫu giao tế qua.
Đại khái là La Thanh thích Đại Nha, cho nên La mẫu đã đặc biệt đi qua sạp của Nguyễn thị gọi qua thức ăn.
Bởi vì nàng là đương gia thái thái của Hội Phong tiêu cục, Nguyễn thị còn trò chuyện với nàng vài câu.
La mẫu biết Lộ gia có một nữ nhi đang lưu đày, lời trong lời ngoài có chút không quá vừa lòng. Sau lại mịt mờ hỏi thăm tình huống của Đại Nha, kỳ quái nàng vì sao đã qua tuổi mười bảy còn chưa thành thân.
Mắt thấy qua tết liền phải mười tám, ở Đại Túc triều 18 tuổi xem như cô nương lớn tuổi rồi.
Lộ gia đương nhiên sẽ không đem sự tình Đại Nha thành thân rồi lại hòa ly nói cho La gia, loại đề tài này sẽ rước lấy phê bình, mang đến phiền toái cho Đại Nha, không cần thiết nói khắp nơi.
Nơi này không phải Giang Viễn huyện, La mẫu bọn họ càng là chưa từng gặp qua Trương Thụ, bọn họ chỉ nhận thức Đại Nha, nếu như biết Đại Nha hòa li, chỉ biết tóm được mình nàng mà nói thôi.
La mẫu thử cùng lời trong lời ngoài khinh miệt làm Nguyễn thị phi thường khó chịu, tính tình nàng có yếu đuối đi chăng nữa cũng vẫn thập phần yêu thương con cái của mình. Đại Nha bị nhiều khổ như vậy, nếu mà lại đụng phải cái loại mẹ chồng này, nửa đời sau còn phải tiếp tục ngâm mình trong nước đắng.
Nàng lập tức trở mặt, thỉnh la mẫu rời đi. Sau đó mỗi khi La Thanh lại đến sạp nhìn Đại Nha đều bị Nguyễn thị chặn lại.
Lộ Nhị Bách nói, “Huống chi, Đại Nha cũng không thích La Thanh.”
La Thanh so với Đại Nha còn nhỏ hơn hai tuổi, ở trong mắt Đại Nha chính là một đệ đệ mà thôi.
Thư Dư nghe xong, gật đầu tỏ vẻ tán đồng, “Con cũng cảm thấy La Thanh không thích hợp với tỷ con.”
“Việc hôn nhân của tỷ tỷ con cũng không vội, nàng mới vừa hòa li không bao lâu, tuy nàng thoạt nhìn giống như không có việc gì, nhưng chúng ta đều biết, Trương gia đã mang đến cho nàng thương tổn quá sâu, hiện tại làm mai, còn sẽ khiến nàng nghĩ nhiều.”
Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, hiện tại suy nghĩ của Lộ Nhị Bách đã rất khai sáng.
Hai nữ nhi cứ việc tuổi tác đều tới rồi, nhưng hắn một chút đều không nóng nảy, thậm chí cảm thấy các nàng nếu như không tìm được người thích hợp, vậy không gả chồng cũng có thể.
So với việc bọn nhỏ được bình an, những chuyện khác đều không quan trọng.
Hai người vừa nói vừa trở về nhà, Nguyễn thị cùng Đại Nha lại ra quán bày hàng, Đại Hổ cùng Tam Nha ngồi xe trẻ con ở ngõ nhỏ cùng mấy hài tử chơi đến khí thế ngất trời.
Lão thái thái cầm kim chỉ khay đan ngồi ở cửa nhìn, vừa vá áo vừa dặn dò hai người, “Chậm chút thôi, đừng quăng ngã, đừng đùa đến cả người toàn mồ hôi, nhỡ gió thổi qua sẽ bị cảm lạnh.”
Thư Dư nhìn mà lắc đầu, vừa muốn vào nhà, liền nhìn thấy cách đó không xa Mạnh gia mở cổng ra.
Mạnh Duẫn Tranh cùng Triệu Tích đều ra ngoài, đang đi đến bên này.
Bọn họ hiển nhiên là tới tìm mình, Thư Dư gật đầu với bọn họ, dẫn đầu vào sân.
Quả nhiên không bao lâu, hai người Mạnh Duẫn Tranh cũng đi vào.
Bọn họ là tới cáo từ, “Chúng ta tối hôm qua đã cẩn thận xem đi xem lại lá thư kia, cũng không có kết quả gì, cho nên tính toán tự mình đến Hòa Thái phủ một chuyến.”
Thư Dư đã đoán trước được việc này, “Khi nào trở về?”
“Trước khi ăn tết.”
Khoảng cách đến tết còn có hai mươi ngày.
“Vậy các huynh một đường cẩn thận.” Thư Dư dặn dò một tiếng, lại hỏi, “Bao giờ khởi hành?”
“Hiện tại.”
Gấp vậy sao? Thư Dư nhăn mày, nàng trong khoảng thời gian ngắn cũng không có biện pháp chuẩn bị đồ cho bọn hắn.
Nhưng nàng không kịp, Mạnh Duẫn Tranh bên này lại chuẩn bị cho nàng một cái hộp.