Thích Thiền đi rồi, chỉ bảo Thư Dư chờ tin tức, thời gian sẽ không dài, làm nàng an tâm.
Thư Dư không nóng nảy, nàng tới buổi chiều liền đưa lão thái thái bọn họ cùng nhau trở về Chính Đạo thôn, tiếp tục làm việc của chính mình.
Tin cùng hàng tết đều đã gửi ra ngoài, mấy ngày kế tiếp, Thư Dư lại mang theo lão thái thái đi huyện thành hai lượt.
Sắp ăn tết, huyện thành bên kia tuy rằng có Nguyễn thị cùng Đại Nha, nhưng lão thái thái vẫn là không yên tâm, sợ các nàng chuẩn bị thiếu cái gì đó.
Đây là năm mới đầu tiên sau khi Thư Dư trở về, lão thái thái phá lệ coi trọng, có vài thứ phải tự mình đặt mua mới được.
Thư Dư đặc biệt đi quanh cửa huyện nha, Thích Thiền cũng chưa trở về.
Chẳng những hắn không về Hắc Thường huyện, Mạnh Duẫn Tranh cùng Triệu Tích cũng vậy.
Thời gian thoảng qua, mắt thấy đã sắp đến 29, ngay cả Chính Đạo thôn luôn luôn hoang vắng đều trở nên náo nhiệt vui mừng lên.
Thôn trang đã tổng vệ sinh một lần, buổi sáng Vương Trường Đông mới vừa đi huyện thành mua câu đối, lúc này đang chỉ huy những người khác dán lên.
Thư Dư cùng Phương thẩm ngồi ở nhà chính cắt giấy, Phương thẩm có một đôi tay rất khéo, nghe nói trước kia nhà ngoại cắt giấy rất có tay nghề, có đôi khi nhà ai có hỉ sự hoặc là ăn tết, đều sẽ nhờ mẫu thân nàng hỗ trợ cắt một bộ.
Phương thẩm tự nhiên cũng biết, Thư Dư liền đi theo nàng học, nếu mà cắt đẹp, liền lấy về huyện thành dán.
Trên mặt bàn đã có hai tờ giấy hình đứa trẻ mập mạp, thập phần ngây thơ chất phác, Thư Dư thích cực kỳ, chỉ là cắt lên cũng thực phức tạp thực cố sức.
Nhưng mà Thư Dư lại cùng hai cái oa oa này giằng co, một hai phải cắt ra hình thức ban đầu mới được.
Phương thẩm xem đến buồn cười, “Ngươi đã rất lợi hại rồi, ngươi không biết đâu, Hỉ Nguyệt nhà chúng ta theo học nhiều năm như vậy, cũng chỉ biết cắt cái chữ ‘ xuân ’. Nàng á, cái khác đều tốt, chính là tay không quá linh hoạt. Cùng cha nàng học bắn tên không thành, cùng ta học cắt giấy cũng không thành. Nhưng thật ra ngươi ấy, học gì cũng đều nhanh, còn có thể hiểu biết chữ nghĩa, đầu óc cũng linh hoạt.”
Phương thẩm hâm mộ không thôi, nếu mà Hỉ Nguyệt cũng giống Thư Dư, nàng đều không cần lo lắng.
“Người ai cũng có sở trường riêng, Hỉ Nguyệt cẩn thận, cũng là một ưu điểm lớn, lúc vào núi phát huy tác dụng đó là có thể cứu tính mạng người khác.” Thư Dư cũng không ngẩng đầu lên, nàng đang cắt đến chỗ mấu chốt rồi, hơi không cẩn thận một tý là sẽ cắt đứt mất.
Phương thẩm nghĩ nghĩ, “Cũng đúng, lần trước người đội ba còn tới trong nhà tặng hai con gà, nói ít nhiều gì nhờ có Hỉ Nguyệt, bằng không bọn họ sẽ gặp phải phiền toái.”
Nói xong, nàng đột nhiên nhìn trái nhìn phải, thấy xung quanh không có ai, liền hướng Thư Dư bên này để sát vào chút, nhỏ giọng hỏi, “A Dư à, thẩm hỏi ngươi a, ngươi cảm thấy, Mã Lộc người này thế nào?”
“Khá tốt, làm sao vậy?” Thư Dư một lòng chia đôi, một bên cắt, một bên thuận miệng trả lời.
Thanh âm Phương thẩm càng thấp, “Vậy ngươi cảm thấy, Hỉ Nguyệt nhà ta cùng hắn, có thể hạnh phúc hay không?”
“Rắc”
Xong đời, cắt đứt.
Thư Dư u oán nhìn về phía Phương thẩm, người sau cười gượng một tiếng, nhanh chóng nói, “Lát nữa thẩm lại cắt cho ngươi một bộ, bảo đảm so với cái này còn xinh đẹp hơn.”
Thư Dư buông cây kéo, nhưng thật ra tương đối để ý câu nói nàng mới vừa nói kia, “Thím mới vừa nói, là có ý tứ gì?”
Gần đây như thế nào mà ai ai cũng nhắc tới việc hôn nhân thế, mùa xuân tới rồi à.
Phương thẩm nói, “Không phải gần đây có người tìm ta, nói muốn làm mai mối cho Hỉ Nguyệt sao. Nhưng đối phương tìm người nọ……”
Nói như thế nào nhỉ, đối phương cũng là phạm nhân lưu đày đến nơi đây, chỉ là trước kia người ta là công tử gia đình giàu có, nếu phải nói thì muốn học thức có học thức, muốn bộ dáng có bộ dáng, nhìn chung là không tồi.