Thích Thiền nói xong việc liền đi rồi, ngày hôm sau, hắn đi gặp vị quan truyền chỉ kia từ trạm dịch trở về.
Ngày thứ ba, một nhà Diêu Thiên Cần chuẩn bị xuất phát, trở lại kinh thành.
Thư Dư đặc biệt xin nghỉ một ngày, cùng người trong nhà một đưa bọn họ.
Cửa thành có không ít người, không chỉ có Lộ gia, còn có những người mấy năm nay cùng Diêu gia lui tới tương đối nhiều, thậm chí ngay cả người trước kia cùng Diêu gia không hợp lắm, đều đầy mặt tươi cười ra tới tiễn đưa, còn nhét vào trong xe không ít thứ.
Thư Dư cũng gặp được vị quan Lại Bộ truyền chỉ trong lời đồn kia, nghe nói họ Vạn, người này nhìn tầm 40 tuổi, người khá gầy nhưng rắn chắc, trên mặt không có huyết sắc gì, đại khái là bởi vì lúc trước bị thương mất máu quá nhiều.
Hắn cùng Thích Thiền hẳn là người quen, hai người ở cửa thành nói một hồi lâu mới lại đây, mang theo Diêu gia xuất phát.
Diêu Thiên Cần cùng những người khác đều cáo biệt, cuối cùng đi vào trước mặt Lộ gia.
Những gì muốn nói lúc trước đều nói qua, hắn chỉ là duỗi tay vỗ vỗ bả vai Lộ Nhị Bách, cười mở miệng, “Chúng ta đi đây, sau này thường xuyên liên hệ, các ngươi cũng phải bảo trọng.”
“Thuận buồm xuôi gió.”
Người Lộ gia phất phất tay, đoàn xe chậm rãi chạy về phía trước.
Hành lý của Diêu gia cũng có không ít, rốt cuộc tại đây sinh sống đã 5 năm, một ít có thể mang đi đều mang đi, mang không nổi, đại bộ phận đều đưa đến nhà Lộ Nhị Bách.
Chính Lộ Nhị Bách biết chuyện nhà mình, bọn họ kỳ thật cũng sẽ không ngốc ở đây thời gian quá dài, mấy thứ này cho bọn họ cũng là lãng phí.
Nhưng Diêu Thiên Cần cùng hắn quan hệ tốt, cho rằng hắn nói đều là lời khách sáo, một hai phải đưa hắn. Còn nói hắn về sau nếu như đi rồi, muốn đưa cho ai liền đưa, ông ấy mặc kệ.
Bởi vậy những cái đại kiện gia cụ của Diêu gia, lúc này đều đặt ở phòng chất củi Lộ gia.
Diêu Thiên Cần đi rồi, đối với Thư Dư không có ảnh hưởng gì, nhưng Lộ Nhị Bách rõ ràng có chút thương cảm.
Cũng may Diêu Thiên Cần để lại không ít bản vẽ, Lộ Nhị Bách mấy ngày này giống như chết đói, đã hấp thu không ít. Hắn tính toán qua hai ngày liền thử làm ra, kế tiếp, có hắn bận rộn.
Sau khi tiễn Diêu gia đi, Thư Dư lại cùng Thích Thiền từ biệt, lúc này mới đi theo người nhà trở về sân.
Nàng mới vừa vào nhà uống được ngụm nước, Mạnh Duẫn Tranh liền tới đây, trong lòng ôm một chồng sách.
Hắn không đi đưa Diêu Thiên Cần, vốn dĩ cũng không thân, huống chi hiện trường có vị quan Lại Bộ truyền chỉ cùng Thích Thiền.
Hiện tại xem ra, hắn thừa dịp thời gian này đi cửa hàng sách mua sách rồi.
Thư Dư rút ra quyển《 quảng vận 》trên cùng kia, “Như thế nào đột nhiên mua nhiều như vậy?”
(Quảng vận: từ điển của Trung Quốc từ thế kỷ 11, chứa 26.194 mục từ đơn ký tự)
“Hai quyển này vốn là cho Đại Hổ, líc ăn tết ta đã kiểm tra qua hắn, học rất nhanh, cũng có ngộ tính, mấy quyển vỡ lòng như Thiên Tự Văn Bách Gia Tính đã thập phần quen thuộc, một ít chữ thường thấy đều nhận thức, tất nhiên nên xem sách khác.”
Thư Dư mở ra quyển 《 quảng vận 》kia, cái gì một bó chữ, làm nàng xem đến nàng quáng cả mắt.
Lại xem quyển 《 nhĩ nhã 》phía dưới, nàng yên lặng thả trở về.
(nhĩ nhã: từ điển tiếng Trung đầu tiên)
Hài tử sáu bảy tuổi xem sách, cũng không dễ dàng mà.
Đồng tình Đại Hổ một giây, Thư Dư lại nhìn về phía chồng sách dư lại thật dày trên bàn, “Những quyển này thì sao? Sẽ không đến mức cũng cho Đại Hổ đấy chứ?”
“Đương nhiên không phải, Đại Hổ hiện tại còn chỉ ở trong nhà tự học. Thư tịch giống tứ thư ngũ kinh linh tinh, thật ra không nóng nảy, đợi sau khi trở về tiến vào học đường lại học không muộn.” Đương nhiên, nếu như hắn đem mấy quyển sách phía trước này đều nắm giữ được, Mạnh Duẫn Tranh trước tiên dạy hắn cũng không phải không thể.
“Những sách này, là chính ta xem.”
Thư Dư sửng sốt, dùng tay đo đo, một chồng như này cũng không ít nha.