TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 916: Có Mấy Câu Muốn Nói Cùng Các Ngươi

Ứng Đông ngồi ở càng xe, Ứng Tây tắc thập phần câu nệ ngồi ở bên trong xe, thái độ nói ít nghe nhiều, phá lệ an tĩnh.

Thư Dư rất nhanh đã đến cửa hàng đặt không ít đồ, nhờ người ta trực tiếp đưa hàng về tận nhà.

Hiện giờ thời tiết đã thập phần ấm áp, đệm chăn thật ra không cần quá dày. Còn có một ít nồi chén gáo bồn, ngoài cho hạ nhân mới tới dùng ra, mấy nữa tiểu công tới làm việc cũng cần chuẩn bị trước.

Trừ cái này ra, còn có gạo, mì dầu muối, nhân lúc rảnh rỗi, đều chuẩn bị hết.

Chờ mua đủ đồ rồi, đã tới buổi trưa, Thư Dư thở ra một hơi, mang theo hai huynh muội Ứng Đông Ứng Tây cùng Đinh Nguyệt Hoa đi tửu lầu ăn bữa cơm, sau đó mới ngồi xe ngựa chậm rì rì chạy về phố Phong Hoài.

Cửa tòa nhà lớn mở ra, Thư Dư đẩy cửa mà vào, dẫn đầu nhìn thấy bốn người Lâm gia đang quét tước.

Nhìn thấy Thư Dư trở về, bốn người sửng sốt một chút, nhanh chóng muốn hành lễ.

Thư Dư xua xua tay, “Không cần đa lễ, cha ta đâu?”

Giọng nói vừa dứt, hành lang bên kia liền truyền đến tiếng của Lộ Nhị Bách, “A Dư, con đã đến rồi.”

Thư Dư ngước mắt nhìn lại, Lộ Nhị Bách đã đi nhanh tới.

Đinh Nguyệt Hoa thấy thế, nói với nàng, “A Dư, các ngươi nói chuyện đi, ta còn chưa có xen qua nhà tòa nhà lớn nhà cô đâu, ta đi vào đi dạo.”

“Đi đi.” Nàng để Ứng Đông Ứng Tây cũng đi dạo.

Bọn họ đi rồi, mới hỏi Lộ Nhị Bách, “Cha, người đều đã gặp qua đi? Ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi, con mua những gạo mì dầu muối đó đã sớm đưa lại đây, ta khiến cho người đem phòng bếp thu thập trước. Người vừa tới, liền đơn giản làm bữa mì sợi ăn, lúc này mọi người đều đang thu thập đồ đạc.”

Lộ Nhị Bách gật đầu, cuối cùng lại nhỏ giọng nói, “Chỉ là A Dư, người này có phải là quá nhiều rồi không?”

Mười chín người lận, phía sau mỗi người bọn họ theo hai người cũng vẫn thừa.

Thư Dư lắc đầu, “Nguyệt Hoa còn nói quá ít, nếu không phải con kiệt lực cự tuyệt, nàng ít nhất phải mang theo con tiếp tục đi xem mười cái tám người nữa ấy.”

Lộ Nhị Bách tức khắc nói không ra lời, suy nghĩ của gia đình giàu có, quả nhiên vẫn là cùng chính mình bất đồng.

Nhưng mà người đều đã mua tới rồi, Lộ Nhị Bách liền không nói thêm cái gì, “Vậy mấy nữa con an bài cho bọn họ làm chuyện gì?”

“Tạm thời để cho bọn họ ở đây hỗ trợ đi, chờ tòa nhà sửa xong rồi lại nói. Đúng rồi, Ứng Tây con sẽ mang theo bên người hỗ trợ làm việc. Chính là vị cô nương mới vừa rồi đi theo phía sau con kia kìa, một người khác là huynh trưởng của nàng ấy Ứng Đông, hai huynh muội thân thủ đều không tồi. Mới vừa rồi một đường này con cũng có hiểu biết qua, người cũng không tồi, vị Ứng Đông kia biết chữ, cha nếu có sự tình gì thì có thể tìm hắn.”

Ứng Đông năm nay hai mươi tuổi, khả năng khi còn nhỏ còn ở tiêu cục cũng đã được đọc sách.

Dừng một chút, lại bỏ thêm một câu, “Đúng rồi, Hoa Nhàn con cũng mang đi hẻm Lưu Phương. Cô nương kia có thủ pháp mát xa tốt, để nàng làm thử cho bà nội xem, sau đó nàng và Ứng Tây cùng nhau về tòa nhà lớn nghỉ ngơi là được.”

Hẻm Lưu Phương bên kia phòng không đủ ở, chỉ có thể để các nàng dừng chân ở tòa nhà lớn.

Lộ Nhị Bách gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Đúng lúc này, nghe được Thư Dư trở về bọn hạ nhân cũng lục tục ra tới, một đám cung kính lại câu nệ đứng ở trước mặt nàng.

Thư Dư quét mắt qua bọn họ một lượt, nhìn tinh thần còn được.

Nàng xoay người nhìn về phía bọn họ, “Người đều ở chỗ này sao?”

“Vâng, hương quân, đều tại đây.”

Thư Dư “Ân” một tiếng, “Nếu đều ở đây, ta đây vừa lúc có mấy câu muốn nói cùng các ngươi.”

Nàng vừa nghiêm túc, mọi người liền mạc danh có chút khẩn trương.