Thôn dân vây xem lập tức nhường ra một con đường, ai cũng không dám lên tiếng.
Cát Tề Phi sắc mặt xấu hổ buồn bực, “Lộ hương quân làm gì vậy?”
Thư Dư đứng ở bậc thang, trên cao nhìn xuống hắn, “Này không phải nhận thức ta sao? Vừa rồi vừa rồi lại giả vờ một bộ ngây thơ vô tri. Ngươi nói việc từ hôn là cha mẹ ngươi quyết định, ngươi lúc ấy bị nhốt lại phải không?”
“…… phải.”
“Vậy hiện tại như thế nào lại không nhốt nữa?”
Cát Tề Phi nhấp nhấp môi, loạng choạng đứng lên, “Sau khi từ hôn, cha mẹ ta tất nhiên là không cần nhốt ta nữa.”
“Ồ, nói cách khác, sau khi từ hôn ngươi liền tự do. Vậy sao lúc ấy không tới cửa tìm Lan Hoa nhận sai giải thích sám hối, khi đó Lan Hoa bởi vì từ hôn bị mọi người phê bình, cũng không thấy ngươi tới cửa đau lòng bảo hộ nàng. Như thế nào hiện tại liền tới vờ vịt thâm tình, ngươi thâm tình cũng trùng hợp ghê, vừa lúc là sau khi ta thành hương quân nha?”
Cát Tề Phi sắc mặt khẽ biến, những thôn dân khác sôi nổi nghị luận.
Thư Dư lười đi để ý hắn, duỗi tay cảnh cáo nói, “Từ hôn chính là từ hôn, lại dây dây dưa dưa như vậy nữa, cũng đừng trách ta không khách khí.”
“Lộ hương quân, ta chỉ muốn gặp Lan Hoa một lần, nàng……”
“Ngươi nói gặp là được gặp à? Thứ gì, Lan Hoa bị chuyện từ hôn thương tổn, nhà cũng không dám ra, ngươi còn có mặt mũi thấy nàng? Hiện tại lập tức lập tức biến mất khỏi mắt ta!!”
Cát Tề Phi bị lãnh lệ trong mắt nàng dọa tới rồi, đặc biệt Ứng Tây ở một bên còn yên lặng từ bên hông rút ra một thanh chủy thủ, chủy thủ ra khỏi vỏ, lóe hàn quang, nhìn thập phần sắc bén.
Cát Tề Phi nuốt nuốt nước miếng, quay đầu liền chạy.
Thư Dư cười nhạo một tiếng, “Này không phải chạy rất nhanh nhẹn sao? Ta còn tưởng rằng hắn nơi nào bị thương cơ đấy, nhìn chật vật như vậy.”
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, đúng vậy, người bị thương sẽ chạy nhanh như vậy sao?
Thư Dư quay đầu liếc nhìn Ứng Tây một cái, người sau yên lặng thu lại chủy thủ.
Chủy thủ này dùng thật tốt, vừa sắc bén vừa tinh xảo, xúc cảm cũng tốt. Là hôm qua lúc bọn họ đi mua đồ, Thư Dư mua cho nàng, không chỉ có nàng, Ứng Đông cũng có một thanh, Ứng Tây phi thường thích.
Cát Tề Phi chạy, Thư Dư lại đưa mắt ra hiệu cho Ứng Tây. Lúc này mới xoay người, đang định gõ cửa thời thì cửa viện môn mở ra.
Lý thị chạy ra tới, nhìn thấy Thư Dư, vội không ngừng cười tiến lên, “Ai u, là A Dư tới à, ta đã nói như thế nào như là nghe được thanh âm quen thuộc mà, không nghĩ tới thật là ngươi, mau, mau tiến vào.”
“Đại bá nương.” Thư Dư gật đầu, liền đi đến bên trong.
Đúng lúc này từ rất xa chạy tới vài người, “Lộ hương quân.”
Thư Dư quay đầu thấy là thôn trưởng Phạm Trung tới.
Phạm Trung đại khái là chạy gấp quá, còn hồng hộc thở gấp, nhưng trên mặt mang theo tươi cười hưng phấn.
Xem ra hai ngày này, hắn qua thật sự là dễ chịu.
“Lộ hương quân như thế nào lúc này lại đây? Có phải vì chuyện tu sửa phần mộ tổ tiên không, đại bá ngươi đã nói cùng ta rồi, bây giờ đang chọn ngày.”
Thư Dư gật gật đầu, “Xác thật cũng là vì việc này lại đây, còn có một chuyện là muốn về thôn nhận người.”
“Nhận người.” Phạm Trung ngây ngẩn cả người, “Chiêu người?”
“Lúc trước Hoàng Thượng không phải thưởng cho ta một tòa nhà sao? Hiện giờ chuẩn bị tu chỉnh lại một phen để đi vào ở. Cha ta nói, các thúc bá trong thôn đều là hiểu tận gốc rễ, cũng làm người yên tâm, cho nên bảo ta trở về nhìn xem, có thể chiêu vài người đi hỗ trợ hay không. ”
Phạm Trung còn không có phản ứng lại đây, các thôn dân vây xem lại một đám đều kích động lên, “Lộ hương quân, ngươi là muốn tìm người đi sửa nhà sao? Ai cũng có thể chứ? Chúng ta đây đều đi.”