TRUYỆN FULL

[Dịch] Mạt Thế Chi Toàn Năng Đại Sư

Chương 156: Đao thành (2)

“Thủ bị quân tổ chức sao?”

Lưu Tuyết không kịp mở miệng, đã có người không nhịn được hỏi.

Tần Phong nhìn người chen chúc đến trước mặt mình, lùi lại một bước lạnh lùng nói: “Tình huống bên ngoài như thế nào, các ngươi dùng bộ đàm là biết, cần gì phải hỏi ta?”

Sắc mặt người trong tầng hầm đều tối tăm, đương nhiên bọn họ đã thấy tin tức trên máy truyền tin.

Càng như vậy, bọn họ càng không thể tin Hàn trấn đã bị chiếm đóng như vậy.

Thủ bị quân cũng phân tán, cùng dân chúng chạy trốn đi, nhiều lắm thì ngăn cản Trùng tộc phía sau một chút mà thôi.

“Mọi người đừng sợ, không phải Lăng Hàn quân đoàn tuyên bố sẽ đến cứu mọi người sao? Bây giờ tin tức truyền đi có rất nhiều năng lực giả đang chạy đến Hàn trấn, chỉ cần chờ thêm mấy ngày là được!” Lưu Tuyết vội vàng an ủi mọi người.

Tần Phong nói: “Ta không biết khi nào Lăng Hàn quân đoàn của các ngươi đến, nhưng cách ba trăm mét có một thú vương là thật!”

Lần này trên mặt mọi người đều xuất hiện vẻ e ngại và hoảng sợ!

Tần Phong đang cần hiệu quả này.

“Chỗ này của các ngươi có quá nhiều người, một vài người theo ta ra ngoài, yên tâm, ta cũng sẽ bảo vệ các ngươi!” Tần Phong nói.

Nhưng những người khác nghe lời này vào trong tai thật sự là trò cười.

Có thú vương còn bảo vệ thế nào?

Đều bị người ta một ngụm nuốt đi!

“Ta đi với ngươi, ta muốn ở cạnh lão Lưu nhà ta!” Kiều Nhạn vội vàng đi tới, là một lão bản nương đã thấy việc đời, nàng cảm giác trong giọng nói của Tần Phong mang theo sự tự tin.

Hắn nói bảo vệ thì có thể bảo vệ.

Về phần những lời trước đó, cũng chỉ lừa người thôi!

“Lão bản nương, ta đi cùng ngươi!”

“Lão bản nương, dẫn ta theo!”

Nhân viên theo Kiều Nhạn chạy đến tầng hầm trước đó đề đi ra, ba nam một nữ!

Tính cả Lưu Tuyết cũng đã có sáu người.

“Nhưng bọn họ…” Lưu Tuyết muốn nói tuy những người này ở lại đâu cũng an toàn, nhưng e rằng trong tầng hầm không đủ đồ ăn!

Nhưng Kiều Nhạn đột nhiên đẩy Lưu Tuyết một cái, đẩy Lưu Tuyết thẳng ra bên ngoài khiến nàng nuốt lại những lời muốn nói.

“Còn ai đi cùng nữa!” Tần Phong lại hỏi thăm.

Ánh mắt những người này lấp lóe lại cúi đầu xuống, không nói câu nào.

Tầng hầm này không phải là tầng hầm bình dân, mà thuộc sở hữu cả nhân của gia đình Lưu Chấn Sơn, tuy không gian bên trong không lớn nhưng sáu người rời đi cũng khiến bọn họ thoải mái hơn chút.

Không biết tình huống bên ngoài thế nào, đi ra ngoài có thể sẽ chết, tất nhiên những người này không muốn đi ra.

“Vậy các ngươi tự giải quyết cho tốt!”

Tần Phong nói xong dẫn theo sáu người đi ra ngoài, cánh cửa sau lưng không kịp chờ đợi đóng lại.

“Đám người này quá ghê tởm, đây rõ ràng là tầng hầm của khách sạn chúng ta!”

Một nữ tử hơn hai mươi tuổi trong số đó cắn răng nói, sau khi đến ăn uống thả cửa còn tùy ý hút thuốc, khiến không khí trong tầng hầm rất tồi tệ.

Không chỉ như thế, ánh mắt mấy nam nhân trong số đó nhìn về phía bọn họ rất không thân thiện, điều này khiến nữ hài rất sợ hãi.

Lúc này, trông Tần Phong lại đáng tin hơn nhiều.

“Ừm, dù sao cũng tách ra, đây là con đường mà bọn họ muốn đi!”

Tần Phong nói xong, dẫn những người này đi theo lối an toàn quay về chỗ phòng ngự tạm thời.

Lúc này trùng thú ở trong vết nứt đã không đến đây nữa, nhưng Hàn trấn hoàn toàn bị chiếm đóng, e rằng số người chạy thoát không đến một phần mười.

Thủ bị quân bên ngoài Hàn trấn chính là Lăng Hàn quân đoàn, tướng quân cũng chỉ là một Cổ võ giả cấp F7, để hắn ta đối mặt với Trùng tộc có lực lượng gấp mấy trăm lần bọn họ, tướng quân này cũng bất lực, ít nhất phải chờ một ngày để tiểu đội gần nhất phái người đến.

Thế là, trong bầu không khí tuyệt vọng này bao phủ, màn đêm yên lặng buông xuống.

Một giờ sáng, thành thị yên lặng, dù như thế thỉnh thoảng có tiếng côn trùng kêu vang truyền tới vẫn khiến người ta ngạc nhiên run sợ, không được bảo trì, hệ thống điện lực trong thành thị bắt đầu báo hỏng, chìm vào tối đen một màu.

Trong phòng dung luyện, trên mặt Lưu Chấn Sơn đầy mồ hôi, vô cùng kích động.

“Được!”

Khuôn đúc mở ra, một tia sáng bạch kim bắn ra!

Ánh sáng kim bạch dần tản đi, có thể thấy dáng vẻ của vũ khí bên trong.

Lần trước chế tác vì tài liệu chỉ có mấy cái răng nanh thú vương, nên chế tác thành đoản đao, bây giờ Thanh Vương đao được dung nhập tài liệu mới tiến hành thăng cấp, rõ ràng đã dài ra hơn một chút.

Bây giờ cây đao này dài 70cm, chuôi dài không được, độ dài lưỡi đao tăng lên 15cm, đạt tới 60 càng có vẻ thon dài, độ rộng của lưỡi đao tăng từ 0.5 đến 3.8, độ dày lưỡi đao lên đến 0.9cm.

Thoạt nhìn đã không còn là dáng vẻ đoản đao nhưng vẫn lấy linh xảo sắc bén làm chủ, thân đao không còn là màu sắc sứ men xanh mà càng thêm thâm trầm, hiện ra màu xanh lam.

Có lẽ vì cho thêm Tinh thần thiết, chỗ lưỡi đao còn có ánh sáng ngôi sao, xuất hiện đường vân uốn lượn, so với màu xanh lam càng sáng hơn nhiều, càng có vẻ thần bí hơn.

“Đao tốt!”

Tần Phong khen một tiếng, cầm Thanh Vương đao lên.

“Ta đã chuẩn bị vỏ đao cho ngươi, lúc có nhiều người thì ngươi đừng để lộ cây đao này ra, tiền tài không để ra ngoài!” Lưu Chấn Sơn đưa một cái vỏ đao cho Tần Phong.