TRUYỆN FULL

[Dịch] Mạt Thế Chi Toàn Năng Đại Sư

Chương 165: Con đường phá vòng vây

Thế nhưng nhiều người như vậy, hắn có thể che chở cho mấy người?

Tần Phong nhìn vẻ mặt của Lưu Tuyết cũng biết đã xảy ra chuyện gì, cười lạnh nói: “Ta có năng lực là chuyện của ta, không phải thẻ đặt cược để ngươi tuyên truyền chính nghĩa, hy vọng ngươi có thể nhớ kỹ. Lần này phá vòng vây ta sẽ chiến đấu mở đường nhưng ta chỉ làm chuyện của ta, không ai có thể yêu cầu ta làm bất cứ chuyện gì, ngươi không phải chúa cứu thế, ta cũng không phải anh hùng của ai, hiểu chưa?”

Tần Phong cảnh cáo một trận, thật ra là muốn lấy lại quyền chỉ huy từ trong tay Lưu Tuyết.

Dù sao, những người này đều biết Lưu Tuyết, thậm chí còn cung kính với Lưu Tuyết hơn cả Tần Phong.

Tần Phong cũng không muốn những người này tưởng hắn là con pháo thí, có thể tùy ý chiến đấu xông lên.

Lưu Tuyết vội vàng cúi đầu nói: “Ta đã biết!”

Lúc này Tần Phong mới nhìn sang mấy người vừa được cứu.

Vốn những người này vô cùng vui vẻ, sau khi nghe cuộc nói chuyện này cũng biến thành trầm mặc, tất nhiên bọn họ nhận ra Tần Phong cũng không thích cứu bọn họ.

Tần Phong cũng nói thẳng ra.

“Trước đó ta muốn phá vòng vây nhưng cũng không định dẫn theo bao nhiêu người, bây giờ ở trong mắt những trùng thú kia các ngươi đã không khác đồ ăn bao nhiêu, nhiều đồ ăn di động như vậy sẽ hấp dẫn bao nhiêu Trùng tộc, ta hy vọng trong lòng các ngươi có chuẩn bị, Lăng Hàn quân đoàn đã tập hợp, ta khuyên các ngươi tốt nhất vẫn nên ở lại chờ cứu viện!”

“Nếu chúng ta muốn ở lại cần gì đến nơi này chứ, Tần… Tần tiên sinh, hy vọng ngươi có thể dẫn bọn ta cùng đi!”

Một năng lực giả cấp F trong đó cũng bắt đầu sửa miệng, không dám gọi thẳng tên Tần Phong.

Ánh mắt Tần Phong đảo qua, thấy những người khác đều là vẻ mặt cầu xin.

“Vậy nghe ta chỉ huy!”

Tần Phong để bọn họ đến đằng sau, chờ đợi những người khác!

“Gửi tin tức cho người quen của ngươi, một tiếng sau ta sẽ phá vòng vây, đi dọc theo tuyến đường này!” Tần Phong mở bản đồ Hàn trấn trong máy bộ đàm, vẽ một tuyến đường rồi gửi cho Lưu Tuyết.

Lưu Tuyết nhìn tuyến đường kia hơi nghi ngờ, sau đó tinh thần khẽ động.

“Ngươi muốn đến cô nhi viện? Ngươi dự định đi cứu những hài tử kia sao?”

Tần Phong lạnh lùng nói: “Nếu không sao ta phải đi như thế?”

Địa vị của cô nhi viện ở Hàn trấn cũng không tốt hơn căn cứ Thừa Bắc bao nhiêu, thậm chí còn kém hơn, chưa nói đến vị trí giao thông của cô nhi viện rất nhỏ hẹp, khoảng cách với hai cửa thành đều rất ra, rất bất tiện.

Đồng nghĩa với việc Tần Phong phải đi một vòng mới có thể ra thành!

Nhưng Tần Phong vẫn có ý định đi qua, hài tử là tương lai của thế giới này, bản thân Tần Phong cũng là cô nhi nên hiểu sự bất lực kia, nếu lúc này Tần Phong không đi cứu, càng không có ai đến cứu những cô nhi này.

Huống chi, bọn họ tuyệt đối là quần thể yếu thế nhất.

Trong lòng Lưu Tuyết không biết là cảm giác gì.

“Ta cho rằng ngươi không thích cứu người, ghét bỏ bọn họ vướng víu!” Lưu Tuyết nói.

“Ngươi nghĩ không sai, bọn họ thật sự vướng víu!”

Tần Phong nói những người ở tầng hầm nhưng Lưu Tuyết lại đã hiểu lầm cũng không e ngại Tần Phong nữa, dường như cảm thấy sự nghiêm khắc của Tần Phong chỉ là mặt nạ ngụy trang nội tâm hiền lành mà thôi.

“Cảm ơn ngươi, Tần Phong!” Lưu Tuyết biết ơn nói.

Tần Phong cảm thấy Lưu Tuyết vẫn không hiểu rõ tình huống, cũng lười nói thêm gì nữa!

Một tiếng sau lại có một số người lần lượt chạy đến.

Không chỉ như thế, thậm chí còn có người thông qua bộ đàm báo mình sẽ chờ đội ngũ Tần Phong ở dọc đường đi!

Chỉ có những người cách xa đã bắt đầu khóc quát lên, hy vọng đám người Tần Phong xuất phát từ vị trí của mình, Tần Phong lại không thèm quan tâm!

Cũng Lưu Tuyết không não tàn như vậy, không còn truyền tin tức của Tần Phong ra ngoài, nếu không Tần Phong có thể bóp chết nàng.

Đương nhiên, hiện tại Lưu Tuyết đã sứt đầu mẻ trán!

“Đã đến giờ! Chuẩn bị xuất phát!” Tần Phong đã quyết định mệnh lệnh.

Thời gian một tiếng này, có khoảng hai trăm người đến chỗ của Tần Phong, đều là người ở gần đó, thậm chí còn có người trốn ở trong phòng khách sạn, không bị Thị Huyết giáp trùng phát hiện.

Cứ thế, đội ngũ có thể chiến đấu cũng có rất nhiều người, năng lực giả cấp F có khoảng 13 người, năng lực giả cấp G cũng có hơn ba mươi người, người còn lại đều là người bình thường!

Nhưng thế này cũng đủ rồi!

“Mười người một tiểu đội, một năng lực giả cấp F dẫn dắt ba người cấp G, còn có bảy người bình thường!”

Tần Phong ra lệnh.

Vì hiện tại là lúc mạng người quan trọng, tốc độ của đám người cũng rất nhanh.

13 năng lực giả cấp F đều nghe lời Tần Phong, chọn lựa người vào trong đội ngũ của mình.

Đương nhiên, lúc chiến đấu cũng không lo được quá nhiều, những người bình thường kia có thể theo kịp hay không cũng là vận khí của bọn họ.

“Ta chỉ nói những lời này một lần, trong một đội có đủ người gia nhập, đội hình nhất định không được loạn, năng lực giả đứng bên ngoài, người bình thường đứng ở bên trong. Ta chỉ ra tay giết thú binh, thú tướng, hoặc số lượng lớn trùng thú cấp F, ngậm chặt miệng lại đừng có gào ầm lên, không làm được thì dùng băng dính để dán lại!”

Mặc dù lời nói của Tần Phong rất nghiêm khắc, nhưng cũng vì tốt cho an toàn sinh mạng của những người này.