TRUYỆN FULL

[Dịch] Mạt Thế Chi Toàn Năng Đại Sư

Chương 166: Con đường phá vòng vây (2)

Trong đó có một mẫu thân chủ động lấy băng dính để dán miệng cho nữ nhi của mình, bản thân cũng dán một cái, trong mắt là vẻ quyết tuyệt.

Không thể ở lại nơi này, nhất định phải phá vòng vây ra ngoài.

Tần Phong liếc nhìn vị mẫu thân kia, sau đó chỉ vào nàng nói: “Ngươi cùng nhóm với ta!”

Hiển nhiên vị mẫu thân kia không ngờ Tần Phong lại chọn này khiến nàng được cưng chiều mà lo sợ, dù sao Tần Phong cũng là sự tồn tại mạnh nhất trong đội ngũ này.

Ngoại trừ Tần Phong, trong nhóm của bọn họ có có thêm Vương Thần, dẫn theo phu phụ Lưu Chấn Sơn, bốn nhân viên cửa hàng cùng hai mẹ con nhà này, vừa hay là mười người.

Về phần tại sao trong đội ngũ của Tần Phong có hai người cấp F, dĩ nhiên là vì Tần Phong nghĩ cho phu phụ Lưu Chấn Sơn, không thể để bọn họ có chút tổn thương nào.

“Xuất phát!”

Tần Phong đưa tay, một ngựa đi đầu rời khỏi khách sạn.

Trùng tộc xung quanh đã bị Tần Phong dọn dẹp qua, sau khi đi ra ngoài rất an toàn.

Thỉnh thoảng gặp một hai Trùng tộc, chẳng mấy chốc đã bị những người khác tiêu diệt.

Thật ra chỉ cần không phải lúc hỗn loạn, dù sao năng lực giả cũng là năng lực giả, trình độ phát huy của bọn họ rất mạnh, đủ để đối phó tình huống hiện tại!

Đương nhiên, trên đường rút lui luôn có người xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, tử thương là chuyện khó tránh khỏi.

“Ong ong ong”!

Một đám Trùng tộc đen nghịt bay ra từ ngã rẽ, là Thị Huyết giáp trùng tiếng xấu khắp nơi.

Thị Huyết giáp trùng là cấp F, lại còn là trùng thú có thể phi hành, bọn chúng có thể ngửi được mùi máu tươi cách một cây số.

Lúc này người bị thương trong chiến đấu như đồ ăn tỏa ra hương thơm, Thị Huyết giáp trùng lập tức cùng nhau tiến lên.

Một đám giáp trùng này khoảng hơn ba mươi con, dẫn đầu trong đó là một thú tướng Thị Huyết giáp trùng cao lớn hai mét, còn có ba con thú binh Thị Huyết giáp trùng khoảng 1m5.

Dù là bất kỳ dị thú gì, sau khi thể phách cường đại, lực lượng tốc độ nhanh chóng tăng trưởng, căn bản không phải người bình thường có thể đối phó.

Thị Huyết giáp trùng 1m5 gần bằng kích cỡ của nhân loại, lực lượng càng có thể miểu sát năng lực giả cấp F.

Tần Phong cưỡi U Linh mã, tay đặt trên chuôi đao bên hông, Thanh Vương đao đột nhiên ra khỏi vỏ!

Ánh sáng vàng khiến người ta cảm thấy lóa mắt, sau đó là một đám lửa ngập trời

U Linh mã nhảy lên thật cao như nổi bồng bềnh giữa không trung, đánh về phía Thị Huyết giáp trùng tướng.

“Chém!”

Một đao xẹt qua, Thanh Vương đao không thể phá vỡ mang theo một mảnh đao mang hỏa diễm trảm giết xuống, thú tướng này không kịp phản ứng đã bị Tần Phong chém thành hai nửa trong nháy mắt.

Thanh Vương đao của Tần Phong lại chém ngang qua!

“Hỏa thụ ngân hoa!”

Ngọn lửa mở ra như là cây quạt, bao phủ Thị Huyết giáp trùng ở giữa không trung.

Những Thị Huyết giáp trùng bị ngọn lửa thiêu đốt phát ra tiếng chi chi thảm thiết, trong chớp mắt biến thành một mảnh than cốc, tử vong ở giữa không trung.

Tần Phong lại tiến công, sau mấy lần Thị Huyết giáp trùng truy kích phía trước đã bị tiêu diệt hơn phân nửa!

Chỉ còn lại hai ba con Thị Huyết giáp trùng né tránh được công kích của Tần Phong xông vào đám người, lại một trận rối loạn xảy ra, cũng may nhanh chóng bị năng lực giả cấp F giết chết.

Cứ thế đội ngũ vẫn tiếp tục phá vòng vây.

Nhưng số lượng trùng thú quá nhiều, thời gian một tiếng bọn họ mới đi qua ba con đường, lúc bình thường có lẽ chỉ là lộ trình hơn mười phút.

Tần Phong một đường liều chết, cũng có một số người đi theo đội ngũ, trên tòa nhà hai bên đường phố còn có đám người cầm ga trải giường vung vẩy.

“Cứu ta! Cứu ta, trong tòa nhà có trùng thú, chúng ta không thể đi xuống!”

“Đừng đi, vì sao các ngươi lại đi!”

“Khốn kiếp, các ngươi thấy chết mà không cứu sao?”

Những người kia thấy đội ngũ của Tần Phong không dừng lại, trực tiếp xông giết về phía trước, trong mắt đều là vẻ tuyệt vọng, căm hận ném đồ vật xuống, hận không thể đập chết những người kia.

Bộ đàm của Lưu Tuyết cũng bị gọi đến phát nổ!

Lúc này Lưu Tuyết cũng bất lực.

Vương Thần dẫn theo phu phụ Lưu Chấn Sơn, vị trí khá gần với Lưu Tuyết.

“Nếu là ta, ta sẽ đập bộ đàm bớt phân tâm lại phải chịu chết, ta đã cứu ngươi một lần, mỹ nữ! Đừng hại chết ta…” Vương Thần oán trách.

Sắc mặt Lưu Tuyết tái nhợt, chỉ miễn cưỡng nở nụ cười, “Cảm ơn!”

“Không cần, ngươi bớt làm loạn là được, những người này chờ ngươi đến bảo vệ, đội ngũ của chúng ta cũng không thể tiến vào tòa nhà dọn dẹp, ngay cả can đảm lao xuống cũng không có, chúng ta cũng không có cách nào giúp đỡ!”

Vương Thần nói xong vừa hay thấy mấy hài tử ném khăn trải giường từ trên tòa nhà xuống, sau đó nhao nhao trượt xuống, một số Thị Huyết giáp trùng điên cuồng chạy tới như muốn ăn mấy miếng thịt nhỏ tươi non này.

“Phanh phanh phanh!”

Súng trong tay Vương Thần bộc phát lập tức xử lý mấy con côn trùng kia, tiếp ứng mấy thiếu niên này.

Thành thị bị chiếm đóng, chỉ có kẻ can đảm mới có thể sinh tồn.

Tần Phong đi phía trước mở đường, sau khi đi đến một con phố đột nhiên cau mày dừng lại.

“Chuẩn bị đi đường vòng!”

Tần Phong trầm giọng nói.

Vị trí vừa rồi là một khu chợ ở Hàn trấn, bên trong thường xuyên có thịt và rau xanh, có rất nhiều đồ ăn, sau khi Hàn trấn bị chiếm đóng, trùng thú nhao nhao tụ tập ở chỗ này, hiển nhiên nơi này đã trở thành sào huyệt của một Trùng tộc.