“Ta cảm giác chúng ta căn bản không phải đi chiến đấu, mà đi dạo chơi ở công viên ngoại thành!”
“Dạo chơi công viên ngoại thành hay dã ngoại cũng phải xem thực lực!” Chu Hạo vừa cười vừa nói.
Con thỏ nhanh chóng được nướng chín, sắc trời cũng tối đen, bốn người vây quanh đống lửa ăn thịt nướng thơm ngào ngạt.
Nhưng so sánh với sự thoải mái của bọn họ, những người khác lại kinh hồn bạt vía.
Màn đêm buông xuống, ban đêm dị thú rục rịch nhao nhao xuất hiện, hiếm khi nào bọn chúng được nghênh đón bữa thịnh yến cuồng hoan mỗi năm một lần.
Nhân loại cũng là đồ ăn trong mắt bọn chúng!
“Ngao ô…”
Tiếng hú thật dài truyền đến từ xa xa.
“Ngao ô… Ngao ô…”
Tiếng hú liên tiếp.
“Bầy sói!” Sắc mặt Triệu Ngọc thay đổi.
“Cách chúng ta không quá xa!” Tần Phong cũng tập trung lại.
Tình huống này cũng không quá tốt!
Hơn nữa, điều tồi tệ hơn còn ở phía sau.
Bầy sói bắt đầu chạy đua trong rừng cây, chẳng mấy chốc một tiếng hét thảm lướt qua chân trời.
“Cứu mạng!”
“A! Đừng bỏ lại ta, cứu mạng!”
Giọng nói này nhanh chóng biến mất, không biết bị sói trong rừng cây giết chết hay là tự vứt bỏ xếp hạng, thông qua thông đạo không gian rời khỏi Xuân Liệp Viên.
Sắc mặt mấy người trở nên nghiêm túc, vì bọn họ đã hiểu giọng nói này đang lao về phía bọn họ.
Đám người Tần Phong quang minh chính đại nhóm lửa nướng thịt, những Thương giới giả đó cũng không phải người ngu, sao lúc tuần tra có thể không thấy được.
Cho nên sau khi gặp bầy sói, bọn họ nhanh chóng lao về phía Tần Phong.
Đối phương cứu mình cũng tốt, không cứu cũng tốt, kéo thêm một người xuống nước sẽ khiến mình an toàn một chút.
“Lên cây!”
Tần Phong phân phó một tiếng, dẫn đầu bò lên trên gốc đại thụ.
Chu Hạo và Chương Thiên Sách lôi kéo Triệu Ngọc bò lên một gốc đại thụ khác.
Nội lực và ý thức lực ngưng tụ vào hai mắt, trong bóng tối thị lực của bọn họ tăng lên thật lớn, chẳng mấy chốc đã nhìn rõ bóng dáng đằng xa.
Một bộ đồng phục màu xanh sẫm lại là học sinh học viện Tây Tháp.
Nhưng điều này cũng bình thường, có khả năng vị trí bọn họ tiến vào cũng cùng phía với học viện Tây Tháp, sau khi đi vào chính giữa Xuân Liệp Viên đã gặp được rất nhiều học sinh học viện Tây Tháp.
Sắc mặt Chu Hạo đầy vẻ tức giận.
“Muốn kéo chúng ta xuống nước? Ta giết chết ngươi!” Chu Hạo chuẩn bị cho đối phương một phát súng.
“Chu Hạo, vẫn nên từ bỏ đi, với tình huống này hắn sẽ chết!” Triệu Ngọc vội vàng ngăn cản Chu Hạo.
Nhưng lúc này bên cạnh lại vang lên tiếng súng.
“Ầm!”
Tiếng súng bắn tỉa khẽ gào thét truyền ra.
“A!”
Học sinh học viện Tây Tháp đang lao đi lập tức ngã xuống đất.
Một súng này bắn trúng bắp đùi của đối phương.
Ba người Triệu Ngọc đều theo bản năng nhìn về phía một gốc đại thụ khác, nghĩ cũng biết vừa nãy là ai bắn súng.
Trong tay Tần Phong cầm súng bắn tỉa, đây là thứ lấy được từ chỗ mấy học sinh học viện Tây Tháp trước đó.
Lúc hắn đến căn bản không đeo súng, đồ vật đều ở trong không gian của Tiểu Bạch cũng không tiện lấy ra.
Nhưng không có thì thế nào, không phải đã lấy được rồi sao? Bây giờ vừa hay dùng đến.
Lúc này, sắc mặt Tần Phong bình tĩnh như cũng không có phản ứng gì vì mình nổ súng bắn đối
Nhưng đám người Triệu Ngọc đã có thể nghĩ đến, sau đó người kia sẽ gặp cảnh ngộ gì!
Bị bầy sói chia ăn.
Nhưng lúc này lại một tiếng súng vang lên.
“Ầm!”
Trong tầm mắt của Tần Phong, một con Tùng lâm lang dẫn đầu tiến vào trong tầm mắt lập tức bị hất bay ra ngoài, trên đỉnh đầu nổi lên một vòng huyết hoa!
“Ngao ô!”
Tùng lâm lang kêu thảm một tiếng, ngã trên mặt đất.
“Phanh phanh phanh!”
Tiếng súng ống không ngừng vang lên, một con lại một con Tùng lâm lang bị đánh giết.
Tên học sinh học viện Tây Tháp vốn đã tuyệt vọng nằm rạp trên mặt đất, lại há to miệng nhìn tất cả.
Đã có bốn con Tùng lâm lang sắp đi qua giết mình lại bị một súng bắn vỡ đầu!
Hắn ta đột nhiên có hy vọng.
“Không phải học sinh lớp thương giới của học viện chúng ta đi, trời tối còn có thực lực như vậy, chắc chắn là học sinh trong top mười!”
Hắn ta không để ý đến vết thương trên đùi, lại tiếp tục bò về phía trước.
“Ầm!”
Một viên đạn bắn vào trước người hắn ta, tro bụi bắn tung tóe đập hết vào mặt hắn ta.
Rất hiển nhiên đây là một sự cảnh cáo!
Cảnh cáo đối phương đừng lộn xộn.
Lúc này, tiếng súng lại vang lên, có thêm mấy con Tùng lâm lang bị đánh giết.
Cứ thế một lúc, số sói tử thương có ít nhất chín con, những con sói khác đều cụp đuôi lùi lại.
Thức ăn thật sự có sức hấp dẫn nhưng sinh mệnh quan trọng hơn, bọn nó cũng không muốn toàn quân bị diệt.
Bầy sói lùi lại, mùi máu tươi tràn ngập trong chóp mũi của học sinh học viện Tây Tháp này.
Chẳng mấy chốc mấy bóng người tiến vào trong tầm mắt của tên học sinh này.
Trong nháy mắt thấy bốn người này, tên học sinh học viện Tây Tháp này lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc?
“Tự mình cút? Hay để ta đánh ngươi một quyền, ngươi lại cút?” Chu Hạo bỗng nhiên xoay cổ tay.
“Tự đi, tự đi!” Người kia vội vàng nói, sau đó hơi do dự lại lên tiếng: “Giúp ta cảm ơn Thương giới giả của các ngươi!”
Người kia ủ rũ lấy xếp hạng của mình xuống, ném về phía Chu Hạo, sau đó cả người bị phù văn không gian thôn phệ.
Chu Hạo cười ha ha.