Không biết vì sao từ sau khi gặp Tần Phong, Lưu Chấn Sơn đã cảm thấy người trẻ tuổi này rất hợp với hắn ta, hai FZqLeḗ eBfoHsṌ RtznWẌ thật sự như đã quen biết rất nhiều năm, rất đáng để tin tưởng.
“Lão Lưu, ngươi còn do dự cái gì, ta cảm thấy Tần tiểu đệ nói rất đúng!” Kiều Nhạn vội vàng nói.
Nếu hiện tại không đồng ý với Tần Phong, chẳng may Tần Phong tức giận rời đi, ai đến bảo vệ bọn họ?
Huống chi, lời nói của Tần Phong cũng không có chỗ nào không đúng.
Lưu Chấn Sơn gật đầu thật mạnh, “Được Tần lão đệ để mắt, sau này ta sẽ ra sức trâu ngựa vì ngươi!”
Tần Phong lại mỉm cười, nói: “Lưu thúc nói quá nghiêm trọng, ngươi có thể đến thì tốt!”
Có một đồng bọn trước khi sống lại, Tần Phong cũng cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Có vài chuyện Tần Phong muốn thay đổi là vì vận mệnh bất công, ví dụ như Chu Hạo.
Có vài chuyện Tần Phong không muốn thay đổi, vì đó là tình nghĩa ngày xưa của hắn, không cách nào dứt bỏ, như Lưu Chấn Sơn.
Bây giờ tất cả đều phát triển theo phương hướng tốt.
“Vậy, Tần Phong, ngươi muốn dẫn chúng ta rời đi bây giờ sao” Lưu Tuyết lại bối rối mở miệng.
Tần Phong không quan trọng nói: “Phải xem Lưu thúc!”
Tất nhiên Lưu Chấn Sơn cũng trả lời: “Tần Phong chiến đấu cả một đêm, nghỉ ngơi một chút lại nói sau!”
Khỏi phải nói, chiến đấu với thú vương thật sự khiến Tần Phong rất mỏi mệt.
Bây giờ hắn chưa phải Dị năng giả cấp A, trước khi sống lại năng lượng cấp F đừng nói khiêu chiến thú vương, dù khiêu chiến thú tướng cũng rất khó khăn.
“Cũng tốt!”
Tần Phong gật đầu, sau khi ăn xong hắn lại tìm một chỗ nằm nghỉ, cũng may phía trước là khách sạn, trước đó mấy người cầm chút nệm trải xuống mặt đất, chỗ ngủ vẫn rất tốt.
Tất nhiên Tiểu Bạch cũng nằm bên cạnh Tần Phong, còn rúc vào trong ngực hắn ngủ theo.
Hai người ôm nhau ngủ khiến những người khác thấy hơi xấu hổ, không tiện làm phiền, lần lượt đi sang một căn phòng khác.
Thời gian Tần Phong ngủ cũng không dài, khoảng hai tiếng đã bị một tiếng hét đánh thức!
Tần Phong mở to mắt, cảnh giác nhìn xung quanh, ý thức lực nhanh chóng lan tràn ra ngoài xem xét có phải có nguy hiểm gì hay không.
Nhưng ngay sau đó hắn lại nhíu mày thật chặt!
Trong ý thức lực, Tần Phong đã cảm thấy tiếng hét này đến từ tầng hầm, chính là những người mà Lưu Tuyết dẫn đến trước đó.
Cũng không biết vì sao lúc này những người kia đều chạy đến, nhưng lúc Tần Phong đi đón Lưu Tuyết đã gặp Phiên thổ long, hắn có giết một chút nhưng hiển nhiên không thể giết chết toàn bộ.
Sau khi những người này đi ra ngoài, tất nhiên đã thu hút sự chú ý của Phiên thổ long, thế là một số quỷ xui xẻo trực tiếp bị Phiên thổ long ăn hết!
Ngay lúc những người này hét lên né tránh, trong ý thức lực của Tần Phong cũng cảm nhận được một sự tồn tại.
Lưu Tuyết!
Ý thức lực “nhìn” là cảm giác!
Thực lực của Lưu Tuyết ở cấp F, dù là độ cường kiện của thân thể hay ý thức lực dao động đều không giống những người khác lắm, điều này cũng khiến Tần Phong có thể nhận ra đối phương trước tiên.
Sắc mặt Tần Phong lập tức trở nên khó coi, vì trong ý thức lực của hắn ngoại trừ có Lưu Tuyết, còn có một thú tướng Phiên thổ long!
“Thật sự thành sự không có, bại sự có thừa!”
Tần Phong trực tiếp mở cửa.
Lúc này mấy người Hà Lĩnh cũng đúng lúc đứng ngoài cửa, như còn đang do dự có nên gõ cửa phòng Tần Phong hay không.
“Tần tiên sinh!” Hà Lĩnh vội vàng ngạc nhiên nhìn về phía Tần Phong, “Lưu Tuyết nàng…”
“Ta đã biết!” Tần Phong cau mày, không vui hỏi: “Nàng xuống dưới làm gì?”
Vương Thần vội vàng nói: “Trước đó chúng ta bàn bạc chờ ngươi tỉnh lại sẽ đi, kết quả hình như Lưu Tuyết nói những tin tức này cho người khác, hiện tại rất nhiều người sống sót xung quanh chúng ta đều muốn đến đây, muốn cùng phá vòng vây, nói nhiều người sức lớn!”
Tần Phong trực tiếp cười lạnh.
“Nhiều người sức lớn? Không sợ cho côn trùng ăn sao?”
Những người này có năng lực giả, có người bình thường.
Không phải Tần Phong không muốn cứu bọn họ, nhưng không thích bị ép đi cứu người như thế.
“Cho nên Lưu Tuyết đi xuống? Tinh thần trọng nghĩa của nàng tăng cao đúng không?”
Tần Phong hỏi như vậy khiến Hà Lĩnh và Triệu Tường không biết nên nói cái gì, thật ra hai người bọn họ đều không đồng ý để Lưu Tuyết đi xuống, cho nên bọn họ cũng không đi theo, nhưng bọn họ lại cảm thấy không cứu Lưu Tuyết thì không được.
Chỉ có Vương Thành vội vàng nói: “Không sai, ta đã nghe nhân viên phục vụ trong khách sạn nói những người kia rất tồi tệ, trước đó bọn họ là người đến sau, sau khi đến lại diễu võ giương oai xa lánh người Lưu gia, cũng không xem rốt cuộc nơi này là của ai, hiện tại lại yêu cầu Lưu Tuyết cứu bọn họ, sao mặt mũi lại lớn như vậy!”
“Vì bọn họ đều là phú hào đi!”
Tần Phong lạnh nhạt nói.
Lúc đó Lưu Tuyết rút lui từ quảng trường trung tâm, lúc đó quần chúng trốn đi đều có quyền có thể, những người chạy trốn theo Lưu Tuyết nói năng hùng hồn như thế cũng vì bản thân bọn họ không phải bần dân.
Bần dân chân chính không dám nói chuyện với Lưu Tuyết như vậy.
Lưu Tuyết hoàn toàn là một người bệnh thánh mẫu, bánh bao, trông thì cao ngạo, trên thực tế lại mềm lòng hơn bất kỳ ai, cứ thế những người này sẽ yêu cầu Lưu Tuyết đi đón bọn họ.
“Tần tiên sinh, chúng ta còn đi cứu Lưu Tuyết không?” Hà Lĩnh nói.