Tần Phong vừa nhìn đã biết Tiểu Liên đang nói dối.
Đúng là Tiểu Liên không nói thật, sau khi nàng được 16 tuổi đã làm việc ở Hùng Ưng hội sở, cũng coi là người làm lâu năm ở Hùng Ưng hội sở, có được mấy chỗ dựa, nhưng nghề này của các nàng chỉ là kiếm cơm thanh xuân, cộng thêm chẳng may chọc người nào không vui, có lẽ ngày hôm sau sẽ biến thành một xác chết.
Dù Tiểu Liên làm ba năm, cũng có mấy lần hấp hối đối mặt với sống chết, tốn hết tiền tích lũy mua thuốc chữa trị mới có thể sống sót, nhưng không thành thạo một nghề nào khiến Tiểu Liên không bỏ được công việc này.
Chỉ là ngày hôm qua đã thay đổi vận mệnh cả đời Tiểu Liên.
Tính cả tiền mà Tần Phong cho, trong tay Tiểu Liên có tròn 140 vạn, số tiền này đã đủ để mua một phòng trọ ở tiểu khu bình dân.
Trên thực tế, phấn đấu cả một đời không phải vì một cái giường này sao?
Tiểu Liên nhanh chóng quyết định rời khỏi Hùng Ưng hội sở, cũng may ngày thường nàng hiểu chuyện nghe lời, trong Hùng Ưng hội sở cũng có rất nhiều tiểu thư bám được vào thổ hào liền rời đi, nên rất thoải mái thả Tiểu Liên đi.
Tiểu Liên có tiền cũng nghĩ đi tiêu xài một trận, lại nghĩ đến hình như quần áo của Tần Phong cũng mua ở cửa hàng này.
Kết quả sau khi nàng đến đây lại phát hiện cửa hàng này đang tuyển nhân viên, Tiểu Liên lập tức quyết định làm việc ở chỗ này, hy vọng có thể gặp được Tần Phong.
Không ngờ vận khí của nàng tốt như vậy, nàng cũng chỉ đến sớm hơn Tần Phong mười phút mà thôi.
“Ừm, không tệ!” Tần Phong gật đầu, cũng không vạch trần lời nói dối của Tiểu Liên.
Có thể không làm việc ở nơi rồng rắn lẫn lộn như Hùng Ưng hội sở, đương nhiên là tốt nhất.
“Vừa hay ngươi ở đây, ngươi giúp nàng tìm một bộ quần áo, nội y cũng thế!” Tần Phong nói xong cũng không tiện nói tiếp nữa, chỉ Tiểu Bạch mà mình đang kéo theo.
Tiểu Bạch hết nhìn đông lại nhìn tây.
Lần trước mình đến đây vẫn là một tiểu hồ ly, tất nhiên chỉ thấy được áo cưới trên người con chó nhỏ, bây giờ mới phát hiện quần áo của hai chân càng xinh đẹp hơn.
Nhưng trên mặt lại đeo kính râm đen xì, Tiểu Bạch đưa tay lấy kính râm xuống để lộ ra khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành.
“Ta muốn cái này, cái này, còn có cái này!”
Tiểu Bạch không chút khách sáo chỉ điểm giang sơn.
“Ừm, muốn cái gì cứ nói với nàng, ngươi đi xem trước đi!” Tần Phong giao Tiểu Bạch cho Tiểu Liên, đi đến ghế sofa nghỉ ngơi.
Hắn thật sự hơi mệt, không nhịn được nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tiểu Bạch cũng không quấn lấy Tần Phong, bắt đầu tự lựa chọn quần áo sau đó đến phòng thử quần áo.
Trong nháy mắt Tiểu Liên nhìn thấy Tiểu Bạch đã sinh ra một loại ghen ghét mạnh mẽ.
Thiếu nữ này có dáng vẻ quá đẹp, rõ ràng nhìn vẫn là một nữ hài lại xinh đẹp như vậy, ngay cả giọng nói cũng dễ nghe như thế.
Hơn nữa, thái độ dung túng của Tần Phong càng khiến trong lòng Tiểu Liên thấy khó chịu, Tần Phong chỉ coi nàng là một nhân viên phục vụ, với thiếu nữ này lại vô thức mang theo cưng chiều.
“Tiểu thư, mời đến bên này, ngươi cần nội y số bao nhiêu, chỗ chúng ta đều có!”
“Số bao nhiêu? Ta không biết? Không phải chủ nhân nói để ngươi giúp ta sao?” Tiểu Bạch nói rất đương nhiên.
Tiểu Liên ôm tim.
Chủ nhân? Đây là xưng hô gì? Chẳng lẽ Tần Phong thích giọng điệu này?”
Vẻ mặt Tiểu Liên cứng ngắc cười nói: “Vậy chúng ta thử chút đi, mời tới bên này!”
Hai người đi vào phòng thử quần áo, Tiểu Liên vốn mạnh vì gạo bạo vì tiền, so sánh ra nàng mới là lão hồ ly.
Chờ đến khi tiến vào phòng thử quần áo thay nội y cho Tiểu Bạch, nàng phát hiện đối phương lại không mặt nội y, không chỉ như thế, tính cách gần như là một tờ giấy trắng.
‘Đây chắc chắn là loại hàng hóa mà những phú hào kia cố ý nuôi nhốt, lại ngớ ngẩn đến tình trạng này! Nhưng lại có người thích, không phải càng đơn thuần càng tốt sao? Ngay cả tóc cũng nhuộm thành màu trắng, quá không biết xấu hổ!”
Trong lòng Tiểu Liên ghen ghét, trong lời nói không nhịn được có vẻ chanh chua, thậm chí hơi không có ý tốt.
“Tiểu Bạch, ngươi gọi Tần tiên sinh là chủ nhân, ngươi là người hầu hạ hắn sao?”
Tiểu Bạch hơi kỳ quái nhìn về phía đối phương, suy nghĩ lại lúc nàng ở chung với Tần Phong, lơ đễnh nói: “Không đúng, hắn hầu hạ ta! Giúp ta tắm rửa, chuẩn bị đồ ăn cho ta, ta tức giận còn phải mua lễ vật cho ta!”
Đúng là Tần Phong hầu hạ nó!
Khuôn mặt Tiểu Liên méo mó, chắc chắn thiếu nữ này đang cố ý khoe khoang.
Tiểu Liên không nhịn được châm chọc, “Vậy cũng không đúng, ngươi nên hầu hạ chủ nhân của ngươi, đáng tiếc, bây giờ ngươi còn quá nhỏ, e rằng vẫn chưa hầu hạ được!”
Nghĩ như vậy, Tiểu Liên khinh miệt nhìn thoáng qua sân bay của Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch vốn là dị thú, cảm giác rất nhạy bén, lúc này không nghe ra địch ý của Tiểu Liên là đồ ngu dốt.
Giọng nói của nàng lạnh lùng, không giận tự uy, thậm chí còn có một loại khí thế giống Tần Phong.
“Ngươi có ý gì?”
Tiểu Liên lại không cảm giác được nguy hiểm, mỉa mai nói: “Tiểu cô nương, dáng người khô khốc này của ngươi có thể thỏa mãn Tần tiên sinh sao? Có một số lúc phải giống như tỷ tỷ mới được, ví dụ như quần áo, ngươi mặc thế này không dễ nhìn!”
Tiểu Liên cố ý ưỡn ngực thể hiện ra sự đầy đặn của mình.
Tiểu Bạch cực kỳ khinh thường.