TRUYỆN FULL

Mạt Thế: Ta Có Kho Vật Tư Vô Hạn

Chương 105 - Nể Mặt Là Hàng Xóm

CHƯƠNG 105 - NỂ MẶT LÀ HÀNG XÓM CHƯƠNG 105 - NỂ MẶT LÀ HÀNG XÓM Lý Tuệ cảm thán nói:

"Anh ơi, xem ra sự tồn tại của tinh hạch cũng không phải là bí mật gì, ta còn tưởng rằng chỉ chúng ta biết thôi."

Lý Minh cười nói:

"Người thông minh cũng không ít. Hắn bảo chúng ta đánh giết mười con, vậy chúng ta hãy đánh giết hai mươi con, để chứng minh bản thân mình một chút."

Rất nhanh, hai người đã vượt mức hoàn thành nhiệm vụ Trần Lạc giao.

Bên phía Trần Lạc lại gặp một chút phiền phức.

Vương Quốc Phú là một chủ hộ cùng khu biệt thự nhà Trần Lạc, trước mạt thế hắn làm kinh doanh bất động sản, quy mô không nhỏ, bằng không cũng không mua nổi biệt thự ở đây, rất có tiền.

Trong nhà hắn có một chiếc kính viễn vọng, bình thường hắn không có việc gì cứ cầm kính viễn vọng ngó ra cửa khu dân cư, nhìn xem có đội ngũ cứu viện gì không. Bởi vì góc độ không phù hợp nên hắn không nhìn thấy nhà Trần Lạc bên đó.

Hôm nay tự dưng hắn lại chợt có linh cảm, bò lên nóc nhà, muốn xem xa hơn. Trong lúc vô tình, Vương Quốc Phú thấy được cảnh bên nhà Trần Lạc, một đám con gái, mấy tên thanh niên. Vương Quốc Phú thấy hơi quen mắt, hình như hai ngày trước thiếu chút xông vào phòng hắn nhưng thấy có người nên bỏ đi.

Kính viễn vọng của Vương Quốc Phú là hàng cao cấp, giá hơn mười vạn, độ nét rất tốt. Thịt kho tàu trên bàn bị hắn nhìn thấy rõ ràng, lúc này Vương Phú Quốc nuốt ngụm nước miếng.

Bình thường hắn thịt cá quen rồi, ngày ngày ăn sơn hào hải vị, bị nhốt ở trong khu dân cư mấy nay ăn thực phẩm rác, hắn cũng ráng nhịn, bởi vì không có cách nào khác. Nhưng giờ nhìn thấy thịt kho tàu, hắn hoàn toàn không nhịn được nữa, cả đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất, hắn muốn ăn thịt.

Vương Quốc Phú trở lại phòng mình mở két sắt ra, hắn nghĩ nghĩ lấy mười vạn, rồi lấy thêm hai cây vàng thỏi. Còn có chuyện gì mà tiền không làm được sao? Bỏ ra một vạn mua một bát thịt kho tàu chắc là đủ rồi nhỉ?

Vương Phú Quốc hành động một lúc, sau khi suy tính lại lấy một thứ đen kịt dưới gối đầu trên giường ra, giắt vào hông.

Một cây súng lục.

Hắn cũng không phải người sạch sẽ gì, lập nghiệp nhờ làm chuyện xấu, cũng khá yêu thích súng ống, nên tàng trữ một khẩu, đồng thời dùng để phòng thân.

Vương Quốc Phú lẩm bẩm:

"Thịt kho tàu này ta ăn chắc. Ài, hổ lạc đồng bằng, Vương Quốc Phú ta đây lại vì một bát thịt kho tàu mà phải đi cầu xin người khác, ít nhất phải lấy được hai bát."

Rất nhanh, hắn đi tới bên cạnh nhà Trần Lạc, mặt tươi cười nói:

"Xin chào mọi người, nể mặt là hàng xóm, cũng đều gặp phải khó khăn, có thể cho ta xin một bát thịt hay không? Ta thật sự đói bụng lắm."

Khóe mắt Vương Quốc Phú liếc qua mặt đất, lúc này hắn sững sờ, một con chó đen đang ăn thịt.

Chỉ ăn thịt, nó không ăn cơm đó.

Vương Quốc Phú thầm mắng một tiếng, đã khi nào rồi còn cho chó ăn, giết làm thịt ăn không ngon hả?

Đồng thời, trong lòng Vương Quốc Phú cảm thấy tất rồi, một con chó cũng có thịt ăn, chứng tỏ đám người này có rất nhiều thịt.

Chó cũng có ăn, sao ta không có được? Chẳng lẽ người còn không bằng chó à? Một đám thanh niên, thiếu nữ, nhất định cũng dễ nói chuyện.

Trần Lạc không mở miệng, không thể chuyện gì cũng phải để người cầm đầu là hắn ra mặt được. Trần Lạc liếc Phương Vũ một cái, Phương Vũ hiểu ý, đứng lên nói:

"Xin lỗi, chúng ta cũng không đủ ăn."

Sự thật nha, bọn họ cũng khó có dịp được ăn thịt một lần.

Trong lòng Vương Quốc Phú giận dự, con mẹ nó mở mắt nói dối. Vậy con chó này đang ăn gì hả? Nghĩ ta mắt mù à?

Tuy nổi giận trong lòng nhưng Vương Quốc Phú vẫn cười ha hả như cũ mà nói: "Ta không ăn không, ta bỏ tiền mua, một vạn mua một cân thịt kho tàu làm sẵn, thế nào? Ta đây có mười vạn, mua mười cân."

Đây là một con số vô cùng lớn, lúc thịt heo đắt nhất một cân cũng không đến một vạn, khách sạn sang đến mấy cũng không dám bán đắt như vậy.

Phương Vũ cười ha ha:

"Không bán."

Vương Quốc Phú nâng giá nói:

"Năm vạn một cân, không ít đâu à? Người trẻ tuổi đừng tham qua, ta đây có mười vạn và hai cây vàng thỏi, đổi lấy năm cân thịt không quá phận nhỉ?"

Phương Vũ vẫn lắc đầu như cũ.

Trước mạt thế Vương Quốc Phú sống phách lối quen rồi, đổi lại lúc bình thường hắn đã sớm gọi đàn em dưới tay đến đập một trận. Lúc này, gắn gần như đã sắp nổi giận.

Cuối cùng, lời nói của Thư Vân đã khiến cho Vương Quốc Phú bùng nổ.

Thư Vân đứng lên nói:

"Ngươi đói bụng, vậy ta có hai gói mì ăn liền, nhưng ngươi phải lấy đồ ra đổi, nếu không có thì đi đánh giết tang thi, lấy tinh hạch trong đầu chúng ra đổi."

Bí mật về tinh hạch, Trần Lạc cũng không định lấy ra để giao dịch với những người không biết, bởi vì bọn họ cũng là quỷ nghèo mà thôi. Người chưa từng hấp thu tinh hạch, thực lực yếu, có thể lấy ra gì tốt chứ?