CHƯƠNG 106 - TRÚNG ĐẠN CHƯƠNG 106 - TRÚNG ĐẠN Vương Quốc Phú rốt cục tức giận, các ngươi ăn thịt, còn ta ăn mì ăn liền sao? Còn mẹ nó muốn có đồ trao đổi. Lão hổ không phát uy, ngươi cho là ta không biết tức giận đúng không?
Vương Quốc Phú móc súng lục bên hông ha, chỉa vào đám người, giận dữ hét lên:
"Mẹ nó, ôm đầu ngồi xuống hết cho ta, con mẹ nó, cho các ngươi thể diện mà không cần."
Vương Quốc Phú cầm súng lục, không ngừng chỉ vào mỗi người ở đây. Ngoại trừ Trần Lạc, trên mặt mọi người đều lộ ra chút kinh hoảng. Sức mạnh của súng ống đã in dấu thật sâu trong tâm trí mỗi người, dù cho có trở thành dị năng giả, bọn họ cũng sẽ vô ý thức sinh ra tâm lý sợ hãi.
Nhưng Trần Lạc khinh thường, chỉ bằng loại súng lục nhỏ này sao, đạn bắn ra cũng không chết được ta. Mặc kệ bắn vào đâu cũng vậy, muốn làm bị thương ta cũng khó có khả năng.
Dị năng giả, cho dù là cấp một, cũng có thể làm trọng thương tang thi, súng lục nhỏ có thể sao? Mà dị năng cấp một tung chiêu đánh vào trên người dị năng giả cấp bốn như Trần Lạc cũng chỉ có thể tạo ra tổn thương rất nhỏ, huống chi là súng lục.
Bằng không thì sao ngày đó nguyên đoàn người Mộ Thiên Ca tấn công lại không thể giết được tang thi hệ Hỏa cấp năng kia chứ? Lúc ấy, nhiều nhất tạo ra được vài vết thương nhẹ là giỏi lắm rồi.
Trần Lạc kém hơn nó một chút, nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu.
Vương Quốc Phú quát to:
"Khinh người quá đáng, cho chó ăn thịt, cũng không chịu chia cho ta một chút."... ...
Mặc dù mọi người có chút sợ hãi nhưng cũng không luống cuống.
Trần Lạc muốn động thủ nhưng không ngờ Phương Vũ trực tiếp ra trước mặt ngăn cản Trần Lạc, dùng toàn thân chắn trước Trần Lạc.
Mấy người Dương Huyền, Từ Lan nhìn động tác của Phương Vũ, họ cũng nhanh chóng dùng thân thể bảo vệ Mễ Lạp và những người khác. Đây là lúc tốt nhất để thể hiện lòng trung thành. Cảm ơn ông bạn đã cho cơ hội này.
Phương Vũ và mấy người này là làm trong công ty an ninh chuyên nghiệp trước mạt thế, họ đã từng đi quân đội nên hiểu rõ cây súng của Vương Quốc Phú này không phải là giả, nhưng tối đa chỉ có sáu viên đạn. Dị năng giả bên này nhiều như vậy, tùy tiện một phát cũng có thể giải quyết Vương Quốc Phú, Vương Quốc Phú bắn ra một viên đạn cũng không tệ.
Trần Lạc cười, mặc dù không cần nhưng với cái thái độ này, hắn thật sự rất hài lòng. Phương Vũ khẽ nói:
"Anh, người này chỉ có một người, bên đây chúng ta nhiều người như vậy, hắn dám động thủ, chết cũng không bất ngờ. Ngươi nghe ta khuyên một câu, bỏ súng xuống, ta có thể coi như chưa xảy ra chuyện gì."
Trần Lạc liếc mắt, ngươi có thể coi như chưa có chuyện gì, nhưng những người khác ở đây thì không. Vương Quốc Phú cười lạnh:
"Thật sự ta cũng không thể đánh lại nhiều người như vậy, nhưng ai dám ra tay, ta sẽ đánh người đó, ai có gan lớn đổi mạng với ta."
Vương Quốc Phú vẫn là một tên côn đồ, chuyện như này có nhiều kinh nghiệm hơn, miễn là hắn độc ác thì nhiều người làm cái gì? Vương Quốc Phú chỉ vào Mễ Lạp nói:
"Ngươi đem hai bát thịt lại đây, nếu không làm thì ta sẽ bắn chết ngươi."
Ai lại lấy súng ra trói con tin chỉ vì bát thịt. Trần Lạc đứng dậy, hắn chuẩn bị kết thúc màn kịch hài hước này.
Pháp Vương đi ra, vậy mà vừa nãy Vương Quốc Phú dám sỉ nhục nó. Pháp Vương không thỏa mãn, là ta không cho ngươi ăn sao? Ta nằm ở một bên mà cũng trúng đạn hả? Trêu chọc ngươi à?
Pháp Vương đi chậm về phía Vương Quốc Phú, Vương Quốc Phú lập tức cảnh giác. Vương Quốc Phú ngây ra một lúc, bởi vì hắn thấy vẻ mặt của Pháp Vương tràn đầy sự nịnh nọt. Mặc dù chuyện này rất kì lạ, một con chó đang cười nịnh nọt như vậy.
Pháp Vương nghĩ thầm, hình như mọi người rất e ngại cây súng kia, cái kia ta cũng tùy tiện một chút. Pháp Vương nằm xuống đất lăn qua lăn lại, đem cái bụng lộ ra hoàn toàn, không ngừng tới gần Vương Quốc Phú.
Vương Quốc Phú cười ha ha:
"Con chó này trông vẫn còn dùng được, nhìn thấy người, trước tiên nó sẽ đầu hàng địch, vậy ngươi nuôi nó làm gì? Con chó này ăn phân cũng không xứng."
Mọi người cũng có chút không dám tin, Pháp Vương ở trước mặt bọn họ rất cao lãnh mà. Đám người Phương Vũ cũng hiểu rõ Pháp Vương rất lợi hại, đây là trò đùa ở đâu ra? Chỉ có Trần Lạc khóe miệng đang run rẩy, Pháp Vương à, ngươi cũng thật tùy tiện quá đi?
Ai lại đi cảnh giác với một con chó đâu? Còn là một con chó ngốc.
Vương Quốc Phú hạ sự dè chừng xuống:
"Mau lên, không thì ta sẽ nổ súng."
"Gâu gâu."
Đột nhiên Pháp Vương gầm lên một tiếng chấn động, âm thanh còn lớn hơn bình thường. Đột nhiên con chó gầm rú lên khiến cho dây thần kinh Vương Quốc Phú run lên, cái tay cầm súng hơi run một chút.
Vương Quốc Phú nhìn về phía Pháp Vương, hắn hoảng sợ phát hiện một quả cầu lôi điện màu xanh đang bắn về phía hắn. Giây tiếp theo, Vương Quốc Phú bị dị năng lôi điện đánh bay ra ngoài, lôi điện nổ chết hắn.