CHƯƠNG 107 - MẤT HỨNG CHƯƠNG 107 - MẤT HỨNG Mọi người nhìn thấy thì trợn mắt há miệng, con chó này cũng mạnh quá rồi. Tỏ ra yếu kém rồi mới đánh lén?
Người làm động tác võ thuật trong sách như vậy bọn họ cũng không cảm thấy kì lạ, nhưng ở đây chỉ là một con chó. Là ai dạy?
Trong lòng Trần Lạc kêu to, thật sự không phải ta, kiếp trước Pháp Vương quả thật rất chó, nếu không thì sẽ không khó đối phó như vậy. Pháp Vương sẽ còn giả chết, vô số dị năng giả bị nó lừa qua.
Pháp Vương khinh thường nhìn thi thể của Vương Quốc Phú, nhìn người còn dám xem thường chó hay không. Về phần ánh mắt "sùng bái" của mọi người, Pháp Vương cũng không để ý. Không cần sùng bái ta, ta đây chính là chó.
Trần Lạc nói:
"Thật mất hứng, đừng để ý đến hắn, tiếp tục ăn cơm, Pháp Vương đem cây súng kia lại đây."
Mọi người thấy người chết cũng không ít, nhìn thấy thi thể và này nọ, tất nhiên sẽ không sợ hãi.
Pháp Vương đưa cây súng cho Trần Lạc, Trần Lạc lại đưa cho Mễ Lạp, mặc dù không dùng gì, nhưng lúc quan trọng nhất có thể phòng thân, dù sao cũng tốt hơn là không có.
Lúc này, anh em Lý Minh và Lý Tuệ trở về. Lý Minh đưa cho Trần Lạc hai mươi viên tinh hạch, Trần Lạc hơi kinh ngạc:
"Ta nói mười cái là được rồi, lá gan cũng không tệ. Được rồi, các ngươi đã thông qua cuộc khảo nghiệm, có thể gia nhập. Phương Vũ, nói một chút quy tắc ở đây cho bọn họ nghe. Đúng rồi, các ngươi có năng lực gì, khi nào thì thức tỉnh?"
Lý Minh và Lý Tuệ nhìn thoáng qua, Lý Minh nói:
"Sức mạnh của cơ thể ta tăng lên, giống như chiến sĩ, còn em gái ta, hình như là Vu Sư. Ta thức tỉnh vào ngày thứ ba, em gái ta là hôm sau đó."
Trần Lạc tỉ mỉ hỏi một chút, đôi mắt sáng lên, hắn không ngờ Lý Tuệ lại là hệ hắc ám, thiên phú thật không tệ. Nếu chờ đến lúc tăng cấp, có thể hỗ trợ mình một chút.
Phương Vũ kéo hai người lại, nói với hai người quy tắc của Trần Lạc và Thư Vân. Câu trước còn tốt, tới câu sau thì vẻ mặt Trần Lạc tối lại, điều thứ ba không cần phải nói. Em gái người ta chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi.
Sau khi Lý Minh nghe xong, vẻ mặt có hơi kỳ lạ, nhưng không thể không nhận, đáp ứng.
Trần Lạc kêu Vương Linh đưa cho anh em Lý Minh một phần thịt và khoai tây, nhận lấy một chút lòng người. Hôm nay vui vẻ, người người có phần.
Buổi chiều tiếp tục huấn luyện, mặc dù thỉnh thoảng có thể nhìn thấy có người may mắn đi vào khu chung cư, nhưng không có ai yêu cầu gia nhập.
Buổi tối, Lý Minh đi vào căn phòng biệt thự với đám người Phương Vũ, còn em gái Lý Tuệ ở cùng với đám người Thư Vân. Sau khi hiểu rõ thì Lý Minh cảm thấy, nếu Trần Lạc có ý đồ xấu, bọn hắn cũng không thể chống cự, đồng ý tách ra với em gái.
Lý Tuệ mới gia nhập, mọi người đều thân thiện với cô. Người xa lạ đương nhiên sẽ đối xử lạnh lùng, còn người một nhà sẽ vui vẻ chào đón.
Buổi tối không có cái gì để giải trí, mọi người lấy ra một chiếc điện thoại, để ở giữa rồi ngồi xung quanh xem phim. Lý Tuệ là nhỏ tuổi nhất nên bị mọi người vây vào giữa. Mọi người cười cười nói nói, so với thường ngày ở trong bóng đêm với anh trai, cuộc sống cô độc nhàm chán cũng vui hơn rất nhiều.
Mọi người quan tâm đến cô, cô cũng cảm nhận được. Lý Tuệ nghĩ thầm, cô gia nhập vào đây quả là một lựa chọn sáng suốt.
Trần Lạc ở trong phòng tính toán thời gian một chút, chắc là Mễ Lạp hấp thụ tinh hạch xong rồi. Bây giờ là thời kỳ nhiệt tình như lửa, chỗ nào lại bỏ được. Nhưng cái bóng đèn lớn ở trong phòng không rời đi. Trần Lạc khuyên bảo Mễ Phạn, Mễ Phạn nói:
"Ta rất trung thực, ngoan ngoãn."
Trần Lạc trừng mắt một cái, ngươi không đi thì ta đi. Mễ Phạn làm sao cũng nghĩ không thông, vì sao tới tối lại không cần ta nữa?
Trần Lạc đi vào phòng của Mễ Lạp, đương nhiên là tình chàng ý thiếp.
Mễ Lạp ngại ngùng nói:
"Không được đâu, vẫn còn đau lắm."
Trần Lạc ừ một tiếng, sau này cơ hội còn nhiều, ta không lo lắng. Ôm Mễ Lạp đi ngủ, Trần Lạc nhớ tới cái gì:
"Hay là dùng Trị Liệu Thuật được không?"
Mễ Lạp: "..."...
Buổi sáng.
Đồ ăn của Trần Lạc rất đơn giản, dù sao cũng không phải tám món mặn một món canh.
Đám người Thư Vân nấu cháo, có nhiều gạo như vậy tội gì mà không ăn? Cháo vừa có thể làm dịu cơn đói khát, mùi vị lại thơm ngon, còn lấp đầy bao tử. Không quan tâm ngươi có thể uống bao nhiêu chén thì uống bấy nhiêu. Ăn cơm xong, Trần Lạc tập hợp mọi người lại.
"Hôm qua mọi người luyện tập suốt một ngày, hôm nay tiến hành diễn tập thực chiến. Mục tiêu hôm nay là khu chung cư Ngọc Lâm phía nam, thu thập một ít vật tư."
Luyện tập vẫn là luyện tập, luyện tập khác với thực chiến rất lớn. Luyện tập là bia ngắm cố định, còn tang thi có đứng yên không? Mặt khác, tang thi lao tới sẽ mang đến cảm giác lo lắng làm ảnh hưởng đến kết quả, khi luyện tập cho dù chính xác đến đâu, đến khi vào thực chiến luống cuống tay chân thì có ích lợi gì?