CHƯƠNG 111 - KHÔNG CÓ ĐẠO ĐỨC CHƯƠNG 111 - KHÔNG CÓ ĐẠO ĐỨC "Các ngươi muốn làm gì? Ta nói cho các ngươi biết, ta đây biết pháp thuật đấy!"
Một ngọn lửa thực sự hình thành trong lòng bàn tay bà cô.
"Ông đây cũng biết pháp thuật, còn học qua Thái Cực Quyền."
"Năm roi sấm sét."
Trần Lạc cười lạnh một tiếng, không giết gà dọa khỉ đám người này sẽ không giải tán. Một quả cầu không gian phát nổ trên mặt hắn, xương máu rơi rớt. Quay đầu lại bắn một phát vào một thanh niên đang muốn bước vào thùng xe tải hạng nặng.
"Lão Mã, ngươi khỏe không?"
"Có người đánh lén, không có đạo đức."
Chết đi hai người đối với nhóm người này mà nói là một cú sốc lớn. Hai thanh niên nghịch ngợm trốn trong bóng tối, sử dụng dị năng muốn đánh lén Trần Lạc. Đừng nói là vô ích, còn chưa có chạm đến Trần Lạc.
Trần Lạc bên này cũng bắt đầu ra tay, đám người này là một đám ô hợp, khóc lóc kêu cha gọi mẹ bỏ chạy rồi. Pháp Vương lao vào một số người vừa mới định động thủ với Trần Lạc, không chừa một ai. Trừ thủ lĩnh, Trần Lạc cũng không giết hết tất cả mọi người.
Trần Lạc lắc lắc đầu, sao phải quan tâm những loại người này ở mạt thế, ngoài việc lãng phí thức ăn còn có thể làm được gì? Hiếp yếu sợ mạnh, có nhiều người như vậy, chỉ cần dám giết tang thi thậm chí vật tư ở đây sẽ không bị bản thân thu lấy.
Mọi người đều có chút tâm trạng lẫn lộn tiếp tục thu thập vật tư, dù sao cũng vừa mới giết người. Điều mà Trần Lạc không ngờ là từ trong khu chung cư lại đi ra một nhóm người. Nhóm người này rõ ràng khác với đám người ô hợp lúc nãy, cũng chưa từng giết qua tang thi, đã trải qua một cuộc chiến đẫm máu hay chưa, đôi khi vẫn có thể cảm nhận được.
Nhóm người này có hơn hai mươi người đa số đều là thanh niên, có hai ba người là người già. Hoàn toàn trái ngược với đám người vừa nãy. Thanh niên dám đánh dám chiến, khả năng tiếp thu rất mạnh mẽ.
Trần Lạc nhìn chằm chằm vào người mới tới, người đi phía trước có vẻ có chút quen mắt. Trần Lạc nhớ lại rồi, kiếp trước khi còn yếu đuối đã đi cùng người này, dù sao cũng cách nhà hắn không xa.
Người này hình như tên Trần Quang, không có giao tình gì, giữa những người sống sót ít nhiều đều cảnh giác với nhau. Hắn nhớ rằng Trần Quang này thực sự dám đánh dám chiến, trong ấn tượng cũng không xấu.
Trần Quang và nhóm người của hắn đi thẳng tới, trước hết ngạc nhiên nhìn thi thể trên mặt đất. Trần Quang lại gần, từ trong túi lấy ra một bao thuốc lá, cười nói:
"Anh bạn, làm điếu thuốc?"
Trần Lạc thờ ơ lắc lắc đầu:
"Ngại quá, không hút thuốc."
Trần Quang tự mình đốt một điếu, chỉ những người trên mặt đất nói:
"Mấy ông già này thực sự hiếp người quá đáng, suốt ngày mắng mỏ chúng ta không tôn trọng người già. Chỉ muốn ngồi tận hưởng những điều tốt đẹp, mà chúng ta lại phải xông vào mạo hiểm để nuôi bọn họ. Chúng ta chịu không nổi nên những người dám đánh dám làm dẫn nhau đi cắt đứt quan hệ với bọn họ. Nể tình là hàng xóm với nhau, chúng ta cũng không tính toán với bọn họ, không ngờ đến lại chết trong tay của ngươi."
Trong những người sống sót dám đánh dám giết, cũng có những người nhát gan sợ gặp rắc rối, những người thông minh đều sẽ tách biệt với những người nhát gan, tránh khỏi bị bọn họ liên luỵ. Những người nhát gan sợ rắc rối, hoặc là thay đổi, hoặc là chỉ có thể từ từ chờ chết.
Đám người của Trần Quang mặc dù không có nhiều người như lúc trước, nhưng sức chiến đấu hoàn toàn không cùng một đẳng cấp. Trần Lạc sắc mặt lạnh lùng:
"Làm sao? Ngươi muốn báo thù cho bọn họ?"
Trần Quang lập tức xua tay, cười nhạo nói:
"Anh bạn đừng hiểu lầm, lần này chúng ta đến một là muốn kết bạn với các ngươi, thêm một người bạn cũng có thể chăm sóc lẫn nhau, hai là muốn nhờ giúp một việc."
Trần Quang đưa tay ra:
"Ta tên Trần Quang."
Tuy rằng Trần Lạc có thể đè bẹp đội ngũ của Trần Quang, thực lực hoàn toàn không cùng một đẳng cấp, nhưng không thù không oán, hoàn toàn không nhất thiết phải giả vờ lạnh lùng nên nể mặt mũi thì nể mặt mũi.
Bắt cái tay cũng không thèm? Đây không phải là xem thường người khác sao? Trần Lạc không sợ rắc rối, cũng sẽ không chủ động gây rắc rối. Ngoài ra, Trần Lạc đang cố gắng tuyển nạp thêm người, nếu đám người này không tồi thì tại sao lại không nhận?
Trần Lạc cũng đưa tay ra:
"Trần Lạc."
Trần Quang cười nói:
"Ồ, là người một nhà!"
Trần Lạc hỏi:
"Cần giúp gì sao?"
Trần Quang nói:
"Khu chung cư này của chúng ta có rất nhiều hộ dân, gần một nghìn căn hộ chung cư, vật tư không ít, vẫn còn một lượng lớn vật tư chưa được thu thập. Nhưng trong hai ngày này gặp một chuyện phiền phức, trong tiểu khu có một con husky biến thành chó tang thi, nó có thể chạy nhanh như sấm sét, quan trọng nhất là nó có một chút trí tuệ. Khi chúng ta có ít người thì nó sẽ ra tay, lúc đông người nó sẽ không lộ diện, thực sự có chút khó khăn."