CHƯƠNG 112 - CÁCH TIẾN HÓA NHANH HƠN CHƯƠNG 112 - CÁCH TIẾN HÓA NHANH HƠN "Chúng ta có một người bạn đồng hành đã bị nó giết chết rồi, nếu như không giết chết nó, không ai an tâm nổi. Hai ngày qua chúng ta cũng đã tìm ra nơi nó sinh sống, nhưng nhân lực không đủ, không nhất định sẽ tóm được nó, nhân lực của các ngươi không ít vì vậy muốn nhờ các ngươi cùng nhau giúp đỡ giết chết nó."
Trần Lạc hỏi ngược lại:
"Thù lao thì sao?"
Trần Quang sửng sốt một chút, sau đó cười nói:
"Thù lao bằng ba trăm cân gạo, năm xô nước có được không?"
Trần Lạc cười nhẹ một tiếng ôm Mễ Phạn lại rồi đồng ý. Chút vật tư này, hắn đương nhiên không để vào mắt. Nhưng hắn cũng cần ra vào khu chung cư này để thu thập vật tư, không diệt trừ con chó tang thi này thì những người dưới trướng cũng không an toàn.
Hai là, nếu con chó tang thi này có chút trí tuệ, Trần Quang và những người khác không giải quyết được, vậy ít nhất cũng đã là cấp hai hoặc cấp ba rồi. Cấp bốn thì không thể, nếu là cấp bốn thì đám người Trần Quang sớm đã chết hết rồi.
Tang thi hoặc là sinh vật tang thi khác có thể tiến hoá nhanh hơn bằng cách ăn thịt người.
Trần Lạc phỏng đoán rất có thể là cấp hai, chó tang thi cấp hai muốn chạy, lại thuộc loại sấm sét, Trần Quang bọn họ muốn bắt được nó thật sự không có cách nào. Tinh hạch cấp hai cũng không tệ rồi, Trần Lạc đã có được tinh thể cấp bốn cấp năm, nhưng vẫn chưa có được cấp hai, nếu đẩy nhanh được quá trình thăng cấp của Mễ Phạn và những người khác thì rất tốt.
Mễ Phạn đã xác nhận qua những người này không có ác ý gì, vì vậy không cần lo lắng bọn họ giở trò gì. Nhưng cảnh giác vẫn là điều tất yếu, dám giở trò gì, vậy thì thật ngại quá, tinh hạch của các ngươi ta sẽ lấy hết.
Trần Quang kinh ngạc nhìn Mễ Phạn trong tay Trần Lạc, tất nhiên không phải là biết được năng lực của Mễ Phạn mà là con mèo này quá đẹp, có nó bầu bạn những ngày nhàm chán sẽ tốt hơn một chút. Nhưng Trần Lạc dường như không thiếu vật tư, vật tư của bọn họ cũng không phải của một mình hắn. Trần Lạc phân phó nói:
"Các ngươi tiếp tục vận chuyển, Pháp Vương, chúng ta vào trong xem."
Trần Quang lại sửng sốt:
"Không phải, chỉ mình ngươi sao, sợ rằng không được đâu?"
Trần Lạc cười nói:
"Không thấy phía sau ta cũng có một con chó đi theo sao?"... ...
Có một con chó sao?
Lúc này Trần Quang mới chú ý tới một con chó đen chạy tới từ phía sau Trần Lạc. Da lông của con chó này đen bóng như muốn phát sáng, toàn thân sạch sẽ, tinh thần sáng láng, chỉ là thiếu một bên tai.
Cả nhóm người Trần Quang đều ngạc nhiên, nhìn qua có vẻ cuộc sống của con chó này không tệ nhỉ? Nếu như phải chịu đói, sao có thể có tinh thần như thế?
Mặt khác, tên này hay rồi, trong tay ôm mèo, phía sau có chó. Anh trai à, giờ đang là thời kỳ tai họa, không phải thái bình thịnh thế. Vật cưng mà còn có tận hai con? Còn dẫn theo một đám em gái, theo giọng điệu và lời của Trần Lạc thì mấy em gái này đều nghe lời hắn.
Đỉnh cao đời người! Thời gian này, sống quá thoải mái.
Trần Quang vẫn nhớ, trong khu tập thể cũng có một con chó vàng chưa biến thành tang thi, đến ngày thứ ba hay ngày thứ tư của đại nạn, nó đã bị một ông lão đánh chết, làm thành thịt chó.
Trần Quang đột nhiên ý thức được một vấn đề mà trước đó vẫn luôn không chú ý tới. Đó chính là vẻ ngoài của Trần Lạc. Sắc mặt hồng hào, ánh mắt tỏa sáng, toàn thân sạch sẽ, ăn mặc chỉnh tề.
Dù bọn họ sống cũng coi như không tệ, nhưng có thể so được với Trần Lạc sao? Trần Quang ý thức được, thời gian qua, Trần Lạc trước mắt nhất định sống rất tốt, nếu không cũng không có loại khí sắc này. Mà trong thời kỳ đặc thù như này, có thể sống tốt, chắc chắn thực lực không tệ.
Trần Lạc quay người giao Mễ Phạn cho Mễ Lạp ôm, Mễ Phạn không giãy giụa.
Mễ Phạn nũng nịu tỏ vẻ đáng yêu, thế nhưng cũng phải tùy thời điểm.
Mễ Lạp hỏi:
"Anh Trần Lạc, có muốn ta đi cùng với ngươi không?"
Trần Lạc cười phất tay áo, chờ ta quay lại.
Trần Quang thầm mắng một tiếng, nguyền rủa em gái này hẳn là em gái ruột của ngươi, nếu không thì còn để cho người khác sống không hả? Người so với người, tức chết người. Có mèo có chó có vợ, chỉ thiếu mỗi bữa bốn món ăn nhỉ?
Trần Quang dẫn Trần Lạc tiến vào khu tập thể, có chút tự hào giới thiệu.
"Sau nhiều ngày cố gắng như vậy, tang thi hoạt động trong khu tập thể gần như đã bị chúng ta giết sạch rồi. Lúc đầu, chúng ta muốn giải quyết hết tang thi trong khu tập thể xong rồi xử lý tang thi bên ngoài, không ngờ ngươi đã đến rồi."
Tang thi trong nơi ở chắc chắn còn chưa giết đâu. Trần Lạc cười, tán thưởng:
"Vậy các ngươi thật là đủ gan dạ."
Pháp Vương hừ hừ, ngươi rất trâu bò mà còn cần tìm chó giúp đỡ à? Tìm bổn Pháp Vương giúp đỡ, không có bệnh gì chứ?
Trần Quang dẫn Trần Lạc đi vào một vườn hoa lớn trống trải, dừng lại ở chỗ ngoài vườn hoa trăm mét.