TRUYỆN FULL

Mạt Thế: Ta Có Kho Vật Tư Vô Hạn

Chương 118 - Đám Đàn Ông Lạ Mặt

CHƯƠNG 118 - ĐÁM ĐÀN ÔNG LẠ MẶT CHƯƠNG 118 - ĐÁM ĐÀN ÔNG LẠ MẶT "Nếu vậy thì chúng ta xuống dưới cảnh báo bọn họ, nói rằng đội ngũ của chúng ta sắp quay lại, nếu họ không nghe thì động thủ, sau đó chúng ta sẽ bỏ chạy để đánh lạc hướng bọn họ, kéo dài thời gian, thêm mấy cây dùi cui điện chúng ta đang có, nói không chừng còn có cơ hội đánh trả."

Từ Lan gật đầu:

"Được rồi, nếu không thì chúng ta sẽ không còn gì để ăn, nếu mọi chuyện bên Trần Lạc suôn sẻ thì hẳn là bọn họ sắp trở về rồi."

Đột nhiên hai mắt Phương Vũ sáng lên, hắn cẩn thận nhìn về phía cửa khu chung cư:

"Mấy người Trần Lạc đã trở về, ta đã nhìn thấy xe của hắn."...

Bên trong khu chung cư đột nhiên xuất hiện thêm mấy chiếc xe. Có xe con, xe van, xe bán tải, tất cả đều được đậu gần lối vào khu chung cư. Trần Lạc híp mắt, có nhiều người sống sót vào khu biệt thự à? Ít nhất cũng phải mười mấy người chứ không chỉ một hai người.

Trần Lạc bảo Dương Huyền lái xe vào khu biệt thự, nếu không sẽ rất phiền phức khi dỡ hàng.

Trước đây Trần Lạc không lái xe vào khu biệt thự là vì hắn không có kỹ năng đó, hơn nữa lúc lui ra cũng rất khó khăn, còn công việc trong quân ngũ của Dương Huyền là lái xe.

Quả nhiên, sau khi tới gần căn biệt thự của mình, Trần Lạc đã nhìn thấy nhóm Phương Vũ và Từ Lan đang đối đầu với một đám người.

Lưu Uy híp mắt, nếu không phải nghe thấy tiếng xe chạy hắn đã ra tay rồi, hiện tại phải nhìn xem đối phương có bao nhiêu người.

Mấy người Trần Lạc ào ào xuống xe.

Đám người Lưu Uy nhìn thấy bên kia có một nhóm con gái nhưng chỉ có vài người đàn ông thì cả đám sáng mắt lên. Chỉ mấy người đàn ông thôi sao? Còn lại đều là các cô gái xinh đẹp? Vậy thì còn sợ cái gì nữa chứ?

Trần Lạc cứ cảm thấy cái tên Lưu Uy này rất quen mắt. Trần Lạc ngẫm nghĩ một hồi, kia không phải là người chống lưng của Trần Tĩnh trà xanh sao? Nghe nói cuộc sống của Trần Tĩnh sau khi đi theo hắn rất thê thảm.

Trong tuyến thời gian ban đầu, hẳn là phải mười mấy ngày sau tên Lưu Uy này mới có thể đến khu biệt thự. Là do mình tiêu diệt tang thi quanh đây nên tạo ra hiệu ứng cánh bướm sao?

Tiểu Vĩ cầm côn thép trong tay, đi tới phía sau xe tải hạng nặng, gõ mạnh lên cửa xe, hô to:

"Trong buồng xe có gì, có phải là vật tư hay không, ai nhìn thấy được thì đều có phần, chia chúng ta một nửa."

Đây là đang cố ý tìm cớ, Tiểu Vĩ đã nghĩ bên họ có hai mươi người đàn ông, chẳng lẽ không đánh lại phe bên kia chỉ có vài người đàn ông hay sao? Còn đám em gái kia thì không cần phải nói, chỉ hơi hù dọa đã tiểu ra quần, chuyện này hắn rất quen thuộc.

"Bốp" một tiếng, một bàn tay vỗ lên mặt Tiểu Vĩ, không nặng không nhẹ, là Lưu Uy đánh.

Tiểu Vĩ bối rối nhìn Lưu Uy, tại sao lại đánh ta? Lưu Uy dạy dỗ:

"Người ta bất chấp nguy hiểm mới có được vật tư, tại sao phải chia cho ngươi một nửa? Mặt mũi ngươi lớn đến vậy sao?"

Lưu Uy liếc nhìn Mễ Linh Mễ Lạp đứng bên cạnh Trần Lạc, cố gắng che giấu ánh mắt tham lam, quả thật là cực phẩm. Lưu Uy cười làm lành, nói:

"Thành thật xin lỗi các vị, chúng ta không biết đây là địa bàn của các vị, hiện tại chúng ta đi."

Nói xong Lưu Uy thật sự dẫn người rời đi.

Trần Lạc híp mắt, tên Lưu Uy này là dị năng giả hệ độc, cũng không biết đã đạt được cấp hai hay chưa. Khí độc phóng ra giống như con chồn thả rắm, vừa thối lại vừa độc. Thật sự không thể để hắn thả ra được, thứ mùi kia có thể làm người ta buồn nôn mấy ngày.

Mễ Phạn nói:

"Người này tràn đầy ác ý."

Trần Lạc cười thầm trong lòng, chuyện này còn cần ngươi nói sao?

Đi xa hơn một chút, Tiểu Vĩ không nhịn được nữa hỏi Lưu Uy:

"Không phải chứ ânh lớn, chỉ vậy như vậy thôi sao? Đây không phải tính cách của ngươi."

Lưu Uy vỗ nhẹ lên đầu Tiểu Vĩ:

"Hiện tại đã biết bọn họ ở đây, ngươi còn sợ bọn hắn chạy mất sao? Tìm cơ hội đánh lén không tốt hơn à? Đừng có lúc nào cũng nghĩ đến chuyện đánh trực diện, rất ngu ngốc, ngươi phải dùng não nhiều hơn chút đi."

Tiểu Vĩ chợt bừng tỉnh.

Trần Lạc gần như cũng nghĩ như vậy. Nếu ta đánh trực diện với ngươi, ngươi thả khí độc ra ta sẽ không ăn được tới mấy ngày, mà Mễ Linh Mễ Lạp bị trúng độc cũng không phải là chuyện tốt.

Nếu ta có thể đánh lén, hà cớ gì lại phải đánh trực diện với ngươi? Khác biệt chính là chỉ cần ngươi cách ta đủ xa, ta sẽ ra tay ngay.

Lúc Lưu Uy đang nhỏ giọng dạy dỗ Tiểu Vĩ, đột nhiên đầu hắn nổ tung. Trần Lạc phóng ra một quả cầu không gian nhắm chuẩn xác vào đầu của Lưu Uy.

Vậy mà vẫn chưa bị nổ chết? Hắn vẫn còn có thể thoi thóp. Ý nghĩ cuối cùng của Lưu Uy chính là con mẹ nó ta bị đánh lén.

Trần Lạc vẫn chưa an tâm nên bồi thêm cho hắn một quả cầu không gian nữa. Sau đó Trần Lạc phất tay:

"Giết hết đi."

Những kẻ này hoàn toàn chỉ là một đám ô hợp, vậy nên chẳng mấy chốc bọn họ đã bị giết sạch sẽ.