TRUYỆN FULL

Mạt Thế: Ta Có Kho Vật Tư Vô Hạn

Chương 119 - Bái Phục

CHƯƠNG 119 - BÁI PHỤC CHƯƠNG 119 - BÁI PHỤC Trên mặt Trần Lạc lộ vẻ xem thường, nếu ta đã biết các ngươi sẽ uy hiếp ta, làm sao ta có thể để các ngươi rời đi được chứ? Chẳng lẽ phải chờ các ngươi động thủ rồi ta mới bắt đầu phản kích hay sao?

Vẫn luôn có những kẻ ngu xuẩn như vậy, rõ ràng biết đối phương có ý đồ xấu với mình, chậc, nhưng lại không chịu ra tay, phải đợi đến lúc đối phương ra tay rồi mới giận dữ đánh trả. Đến khi anh em hay người phụ nữ của mình bị tổn thương không thể bù đắp được mới hối hận thì đã quá muộn màng rồi.

Còn ta thì khác, ta luôn quan niệm ra tay trước mới chiếm được lợi thế, chỉ cần ta cho rằng ngươi là mối đe dọa, nếu có thể dễ dàng giết ngươi ta thì sẽ xuống tay ngay tại chỗ.

Trước khi chết, Lưu Uy chưa từng nghĩ sẽ xảy ra chuyện này, vốn dĩ hắn định tìm cơ hội đánh lén người khác, không ngờ lại bị người ta đánh lén tại chỗ.

Ta thật sự bái phục ngươi rồi, cái tên chết tiệt này. ...

Đám người bắt đầu vận chuyển vật tư đến các biệt thự, còn đặc biệt tìm mấy căn biệt thự làm nhà kho tồn trữ.

Thực tế, bỏ hết vào không gian dị năng của Trần Lạc thì không có nhiều khó khăn đến thế. Nhưng thời điểm vẫn chưa chín muồi, trước mắt cũng chỉ có những thành viên cốt lõi mới có thể biết được.

Hơn nữa, đối với dị năng giả mà nói, bây giờ có nhiều người như vậy, việc vận chuyển thực sự không phải là một vấn đề lớn. Rất nhanh, một xe tải hạng nặng chở vật tư đã được dỡ xuống, mọi người đều vui vẻ vô cùng, nhiều vật tư như vậy có thể dùng được rất lâu, còn có một chút thịt để ăn.

Ví dụ như chân vịt đóng gói, chân gà, lạp xưởng, thịt xông khói, ...

Không dừng lại, họ tiếp tục đi đến chỗ của Trần Quang vận chuyển vật tư, ngày mốt sẽ có một số lượng đáng kể tang thi tiến hóa thành tang thi cấp một, giống như một chương trình đã được tính thời gian sẵn.

Nên nhanh chóng di chuyển tất cả nguồn vật tư trước khi điều này xảy ra. Nếu không sau này muốn vận chuyển vật tư sẽ rất khó khăn.

Sau khi suy nghĩ kĩ càng, lần này Trần Lạc để Pháp Vương ở lại canh nhà. Có Pháp Vương trông chừng, người bình thường cũng không có một chút uy hiếp nào. Hơn nữa Pháp Vương là một con chó thật sự, nó có thể phân biệt được có nguy hiểm hay không, nếu như gặp nguy hiểm thì có thể bỏ chạy ngay.

Không có mệnh lệnh của Trần Lạc thì nó sẽ không bao giờ chiến đấu đến chết.

Trần Lạc không thể ở lại bảo vệ nhà, hắn phải bảo vệ an toàn cho các em gái trên đường đi vận chuyển vật tư.

Sau khi đến chỗ của Trần Quang, việc đầu tiên là đưa toàn bộ vật tư cho Trần Quang và những người khác tồn trữ, Trần Quang tiếp tục tìm kiếm vật tư.

Vật tư trong khu dân cư thật sự rất nhiều, nhà ai mà không có được nửa túi gạo, mì và một ít đồ ăn nhẹ chứ? Nước đóng chai cũng gần như là vật dụng thiết yếu của mọi nhà.

Trần Lạc công khai vận chuyển vật tư, tin tức về việc rời đi của Trần Quang và đám người của hắn không biết vì sao lại bị lộ ra bên ngoài. Những người sống sót trong các cư xá khác chạy đến khóc lóc ngăn cản.

"Các người không thể đi, các người đi rồi lấy ai bảo vệ chúng ta?"

Đám người này cũng nghĩ đến số 13 trong lòng, họ biết đám người Trần Quang này không giống với mình, cần phải dựa vào mấy người Trần Quang để bảo vệ tính mạng bản thân.

Trần Lạc cười nhạo một tiếng, theo những gì các ngươi nói, các ngươi thật sự rất lợi hại, hoặc là biết ma pháp hoặc là có năng lực của năm loại tia chớp, còn cần người khác bảo vệ sao? Tổng số các ngươi còn nhiều hơn nhân lực bên này của chúng ta.

Dựa vào chính mình không tốt hay sao? Nếu không thay đổi được số phận thì cái chết của mình thì cũng không thể trách được ai cả.

Trần Lạc sử dụng quả cầu không gian tấn công vào mảnh đất trống bên cạnh bọn họ hai lần, cảnh tượng của vụ nổ khiến bọn họ sợ hãi bỏ chạy.

Khi những người khác vận chuyển vật tư, Trần Lạc cũng không rảnh rỗi, hắn đi đến một nơi ở vẫn chưa được thu dọn. Trần Lạc thông qua cửa sổ nhảy vào lầu một, sau khi đi vào, hắn lấy năm trăm cân lạp xưởng từ trong không gian ra đặt vào căn phòng này. Đây là vật tư mà Trần Lạc đã tự mình dự trữ.

Chờ đến khi các em gái đi vào, phát hiện ra mấy trăm cân lạp xưởng này, nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc.

Trần Lạc thở dài, vì để cho các ngươi có lạp xưởng ăn mà ta phải phí không ít công sức. Hơn nữa hắn cũng không thể nói, làm việc tốt mà không được để lại tên tuổi. Là người đàn ông thầm lặng phía sau các ngươi.

Quả nhiên, một lúc sau khi Trần Lạc để lại lạp xưởng vào phòng, bên trong đột nhiên vang lên một tiếng thét kinh thiên động địa. Người khác không biết còn tưởng bọn họ đã gặp phải tang thi đáng sợ gì.

Mấy cô gái kinh ngạc đến mức cả gương mặt cũng đỏ ửng lên, nhìn lạp xưởng treo đầy trong phòng.

"Nhiều lạp xưởng như vậy, có đồ ăn rồi."

"Sao có thể có nhiều lạp xưởng như vậy được chứ?"