CHƯƠNG 120 - MỘT CÂN LẠP XƯỞNG CHƯƠNG 120 - MỘT CÂN LẠP XƯỞNG "Có thể là do nhà này chuyên làm lạp xưởng thì sao? Lo lắng nhiều như vậy làm gì, có ăn là được rồi."
Thư Vân ngạc nhiên vui mừng đến báo cáo với Trần Lạc, Trần Lạc cười nói:
"Vậy buổi tối hôm nay mọi người đều ăn lạp xưởng đi."
Phải mất năm chuyến xe tải hạng nặng cộng với chất thêm một ít vật tư lên xe bus thì Trần Quang mới có thể thu thập xong hết khu cư xá bên này.
Với nguồn vật tư này, nếu tiết kiệm một chút thì cũng đủ để nuôi sống mọi người ít nhất ba tháng.
Thư Vân đặt lạp xưởng có giá trị nhất ở chỗ của Mã Ngọc để bảo quản.
Lạp xưởng này không dễ bị hư hỏng.
Trần Lạc cũng không ngăn cản, đưa ta, năm trăm cân lạp xưởng rất có thể biến thành một nghìn cân.
Nếu có cơ hội, để cho Mã Ngọc làm một ít thịt khô và lạp xưởng từ thịt heo mà cô đã tích trữ. Ba cân nhiều thịt ít mỡ thì mới có thể làm được một cân lạp xưởng.
Lạp xưởng ăn kèm với cơm là tuyệt vời nhất. Mã Ngọc cắt năm cân lạp xưởng thành từng miếng rồi cho vào nồi hấp chín một chút, mùi thơm của lạp xưởng nhanh chóng xông vào mũi.
Không cần chế biến cầu kỳ. Năm cân lạp xưởng này ăn kèm với cơm là đủ để cho mọi người có được một bữa ăn ngon.
Vừa nghĩ đến có nhiều lạp xưởng thì mọi người đều sẽ vui vẻ như vậy, Trần Lạc cảm thấy cho dù ăn nhiều hơn một chút thì cũng đủ cho bọn họ ăn được mấy chục bữa rồi? Nói đùa, có nhiều món ngon như vậy, ai lại đi ăn mỗi lạp xưởng chứ?
Sau khi Trần Lạc ăn xong thì nằm trên giường giống như cơ thể bị choáng váng, cảm thấy vô cùng thoải mái.
Tiếng gõ cửa vang lên. Trần Lạc cười khúc khích, lầu ba chỉ có hắn và Mễ Linh Mễ Lạp, chắc chắn không phải là Mễ Linh, vậy chỉ có thể là Mễ Lạp.
Học được cách chủ động rồi phải không?
Trần Lạc mở cửa ra, không ngờ đó lại là Mễ Linh.
Mễ Linh mặc một chiếc váy dài màu đen, dường như cô rất yêu thích màu sắc này. Vậy thì món đồ màu đen trước đây ta đã trộm lấy... Chẳng phải là rất phù hợp hay sao? Chiếc váy dài này có vẻ hơi rộng nhưng vẫn không thể che giấu được vóc dáng xinh đẹp của cô.
A, Trần Lạc phát hiện trong tay Mễ Linh có cầm theo một cái túi nhựa có đựng cái gì đó ở bên trong. Mễ Linh hơi mất tự nhiên, đưa túi nhựa trong tay cho Trần Lạc. Sau khi Trần Lạc nhận lấy, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc. Sắc mặt Mễ Linh cũng lập tức đỏ ửng lên.
Ba con sói?
[Sốc, Linh Diễm Cơ vậy mà lại đưa cho ta thứ này!] [Chị vợ đỏ mặt tới mang tai như thế này trước mặt ta!] [Chuyện không thể không nói giữa ta và giáo hoa!]
Khuôn mặt của Mễ Linh đỏ bừng, âm thầm nghiến răng nghiến lợi, sao lại kinh ngạc nhìn ta như vậy? Nếu không phải vì Mễ Lạp, ngươi cho rằng ta sẽ tình nguyện làm những chuyện này sao?
Mễ Linh vốn chuẩn bị sẵn vài lời để dạy dỗ Trần Lạc cho tốt, nhưng đến lúc căng thẳng cô lại không nói được lời nào nữa. Mễ Linh lắp bắp nói:
"Mễ Lạp còn nhỏ, qua hai năm nữa mới coi như tạm được, nếu như ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng để làm một người cha, vậy cứ coi như là ta đã xen vào chuyện của người khác."
Nói xong, Mễ Linh vội vàng mở cửa phòng chuẩn bị rời đi, trong lúc bối rối đập trúng đầu vào cửa, vách cửa phát ra một tiếng "rầm", Mễ Linh cũng không để ý.
Quá xấu hổ.
Trần Lạc gọi lớn:
"Mễ Linh, ta cũng có vài món đồ muốn đưa cho ngươi."
Đừng hiểu lầm, Mễ Linh, Mễ Lạp, Đại Trụ sắp đạt đến cấp ba, Trần Lạc chuẩn bị dành thời gian để bọn họ thăng cấp lên cấp ba. Trần Lạc vẫn còn thừa một nửa tinh hạch của Tử Vương và tinh hạch hệ hỏa cấp năm. Cái này có thể giúp bọn họ nhanh chóng thăng cấp.
Mỗi lần thăng một cấp, độ khó sẽ được tăng theo cấp số nhân, những người khác muốn đạt đến cấp ba đều phải mất hai mươi ngày, cứ đà này thì trong vòng vài năm muốn đạt đến cấp Vương là điều không thể.
Mấy năm sau, trong số những người còn sống sót vậy có rất nhiều người đạt đến cấp Vương. Có thể nói, tinh hạch cấp cao có thể giúp dị năng giả thăng cấp nhanh chóng, nếu có đầy đủ số lượng tinh hạch cao cấp, Trần Lạc có thể nhanh chóng thăng lên cấp Vương trong vòng một tháng.
Nhưng rõ ràng chuyện này là không thể nào, nếu có loại tang thi này, Trần Lạc dám đi đến đó cũng chỉ là đi đưa tiễn mình mà thôi.
Mễ Linh bối rối đến mức không nghe thấy Trần Lạc nói gì.
Trần Lạc lắc đầu, đi đến trước phòng Mễ Lạp. Cô nhìn thấy Trần Lạc, khuôn mặt bỗng chốc đỏ ửng.
"Hai ngày này không được."
Trần Lạc thoáng buồn bực, có một số việc, dùng thuật trị liệu là có hiệu quả, nhưng mà có một số họ hàng hoàn toàn không thể sử dụng thuật trị liệu.
Càng không thể xua đuổi những họ hàng đáng ghét này.