CHƯƠNG 110 - MAU BỎ ĐỒ ĐẠC XUỐNG CHƯƠNG 110 - MAU BỎ ĐỒ ĐẠC XUỐNG "Ông Trương, ông Lý, tất cả mọi người mau xuống dưới lầu, cầm vũ khí tập hợp lại."
Bây giờ vẫn là buổi sáng chưa tới chín giờ, đa số người còn sống đồng hồ sinh học đã rối loạn, không vui chơi giải trí, ngủ là biện pháp tốt nhất để giết thời gian, còn có thể giảm bớt tiêu hao năng lượng.
Mọi người chuyển lời cho nhau, rất nhanh đã tập hợp lại dưới lầu, thật kỳ lạ lầu một không có tang thi, dường như đã bị người ta tiêu diệt hết.
"Có chuyện gì? Sao tập hợp mọi người lại vậy?"
"Có người đến bên ngoài khu chung cư, chuyển toàn bộ vật tư siêu thị dưới lầu của chúng ta đi, nếu để bọn họ dọn đi hết, chúng ta lấy gì ăn đây?"
Có người do dự nói:
"Bên ngoài có rất nhiều tang thi, bọn họ đã giết sạch tang thi rồi sao?"
"Nếu bọn họ tấn công chúng ta thì phải làm sao?"
Một bác gái cười lạnh lùng nói:
"Ta thấy bọn họ lái xe tải hạng nặng xông vào, phần lớn thành viên đều là các cô gái trẻ tuổi, số người cũng ít hơn chúng ta."
Xe tải hạng nặng sao? Có một ông lão thốt lên:
"Vậy nếu có chiếc xe tải hạng nặng này, chúng ta cũng có thể đè bẹp tang thi rồi."
"Phải tạm giữ chiếc xe này, vật tư của chúng ta cũng kiên quyết không thể để cho bọn họ lấy đi."
"Đi, đi nhanh lên, đừng để bọn họ chạy thoát."
"Có muốn gọi Trần Quang và đám thanh niên kia không?"
"Thôi dẹp đi, đám súc sinh nhỏ đó sớm muộn gì cũng sẽ trở mặt với chúng ta, không hề biết tôn trọng bề trên."
Bảy tám mươi người trang bị gậy gộc, chổi lông gà, chày cán bột, băng ghế nhỏ... và các loại vũ khí khác, chạy về phía cửa khu chung cư. Phần lớn nhóm người này đều là người già, người trẻ tuổi không nhiều lắm, khoảng hai mươi người.
Ở lối ra của khu chung cư này có một cánh cửa sắt chạm rỗng màu đen, có thể ngăn cản tang thi tiến vào. Vốn dĩ bác trai bác gái đều không dám ra khu chung cư, nếu bị tang thi cắn thì làm sao? Nhưng gần như tang thi đã bị Trần Lạc tiêu diệt, nên bọn họ dám bước ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa, đám người này liền hùng hổ nói:
"Mau bỏ đồ đạc xuống, các ngươi đang là trộm là cướp, biết không hả?"
"Khi còn trẻ không học tốt, trong nhà người lớn dạy các ngươi như thế nào?"
Mọi người sững sờ khi nhìn thấy bác trai bác gái lớn tuổi cầm vũ khí bước ra, lập tức đề phòng.
Trần Lạc liền hiểu chuyện gì xảy ra, cười lạnh lùng một tiếng, một đám ông bà già khốn kiếp không biết xấu hổ. Không dám đối phó tang thi, nhưng khi nhìn thấy người, ngược lại càng ngày càng ngang ngược.
Trần Lạc tiến lên phía trước, cười lạnh lùng nói:
"Đây là nhà các ngươi sao?"
Một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi hừ một tiếng:
"Này, đúng là của nhà chúng ta, siêu thị này là em trai ta mở, nó chết rồi, không phải là của ta sao?"
Bác trai bác gái không ngừng trách mắng nhóm người Trần Lạc, thật là vô lý biết bao. Trong số người trẻ tuổi, đa số đều là nam giới, ánh mắt tỏa sáng nhìn các cô gái ở đây. Cả ngày bọn họ làm bạn với bác gái, nào trông thấy gái đẹp đâu. Có người còn xì xào bàn tán, chỉ chỉ trỏ.
"Xe này chúng tôi giữ lại, các ngươi ở đâu thì trở về đó đi."
"Ông Trương, ngươi không phải tài xế sao, lái chiếc xe tải hạng nặng này vào trong chung cư đi."
Nói xong, đã có người chuẩn bị leo lên thùng xe tải hạng nặng lấy vật tư, người lấy được trước chính là của mình, không cần chia với người khác. Trần Lạc lạnh lùng nói:
"Cút xa một chút, đừng tìm chết."
Thật sự có người không sợ chết, hoặc vốn dĩ bọn họ không cho rằng Trần Lạc dám ra tay, trốn ở trong khu chung cư tương đối khép kín, chưa thấy qua người sống sót tự giết lẫn nhau.
Một ông già ngoài năm mươi tuổi tiến tới, khinh thường nói:
"Thế nào? Ngươi còn muốn đánh người sao? Đến đây, đánh đi, cho ngươi đánh, ta nói cho ngươi biết, ngươi dám đánh, ngay lập tức ta dám nằm trên mặt đất không đứng lên. Không có một trăm tám mươi vạn, đừng nghĩ đến việc rời đi."
Nói xong, lão già còn đưa mặt đến trước mặt Trần Lạc:
"Đánh đi, không dám đánh à?"
Chưa bao giờ nhìn thấy yêu cầu nào như vậy trong đời. Mặt của ông lão đưa tới trước bàn tay Trần Lạc, Trần Lạc còn nhường nhịn hắn nữa không?
"Đây chính là yêu cầu của ngươi?"
Trần Lạc tát một cái, hắn lập tức bay ra bốn năm mét, ngã xuống đất không còn sức sống. Một bác gái tiến tới kiểm tra tình trạng của hắn:
"Ông Lý, ngươi thế nào rồi? Tỉnh dậy đi."
Trần Lạc nghe thấy có người nhỏ giọng nói:
"Trước đây ông Lý thường làm người giả ngất xỉu rất nhiều, thật sự giả vờ cũng giống đó!"...
Trần Lạc: "..."
Trần Lạc thực sự không nói nên lời!
Các ngươi đã lớn tuổi rồi, thị lực không tốt rồi phải không? Không nhìn thấy nửa khuôn mặt của hắn bị vẹo sao? Không cho bọn họ một chút khắc nghiệt, bọn họ sẽ không rút lui.
Chỉ có khoảng hơn mười mấy người là gây ồn ào nhất, những người khác thì theo tâm lý đám đông, đi theo phía sau xem náo nhiệt. Trần Lạc hét một tiếng:
"Đứng ngơ ra đó làm gì? Không thấy người khác cướp đồ của chúng ta sao? Thế nào, kính già yêu trẻ đến vậy?"
Mọi người hưởng ứng một tiếng, động thủ với tang thi thì nhiều, nhưng đối phó với những người sống sót thì đây là lần đầu tiên.