- Ngươi thật sự là một nam tử chẳng có khí khái gì, bọn ta đây là vì sự sinh tồn của người dân bình thường chứ không phải vì bản thân mình, mỗi người đều có phao đầu, nhiệt huyết, mà ngươi lại bởi vì e ngại mà cự tuyệt, thật là quá ích kỷ!
Tất cả mọi người đều không nói gì, Thu Ảnh Đồng ngồi ở bên cạnh Thu Báo Quốc lại tức giận thấp giọng nói.
Lời này vừa nói ra, mọi người đều đồng loạt biến sắc, đám người Chu Ảnh vừa tiến tới bên cạnh Vương Song vẫn còn đang trầm mặc, lúc này nghe được lời của Thu Ảnh Đồng thì giận dữ, lạnh lùng trách cứ:
- Làm càn!
Vương Song khoát tay, ý bảo bọn họ không cần phải tức giận, bản thân hắn cũng không hề tức giận gì, dù sao bản thân cũng không cần cái hư danh này, huống hồ hắn cũng sắp rời đi, không sao cả.
Thu sư trưởng hơi biến sắc, vội vàng ngăn lại hành vi của nữ nhi nhà mình.
Mọi người đều ở lại ăn cơm trong bầu không khí trầm mặc cho đến khi ăn xong, mọi người nếu không nghĩ về hướng chiến đấu tiếp theo, thì là nghĩ về tình cảnh trong tương lai.
Đám người Vương Song đứng trước cửa quân doanh, nhìn đám người Thu sư trưởng, thở dài một hơi,
- Các vị, tuy ta không thể làm cùng các ngươi, nhưng ta vẫn hy vọng các ngươi thành công thu phục được thành phố Giang Nam!
Vương Song và mọi người vẫn quyết định rời đi, cho nên không muốn ở đây lâu thêm nữa, cơm nước xong xuôi thì chuẩn bị xuất phát, hắn cũng hỏi đám người Lâm Tuyết Tình có muốn ở lại đây không, bọn họ đều cự tuyệt, ghét bỏ nơi này là quân doanh không thích hợp với đám bọn họ, vẫn muốn đến thành phố Hoa Tân hơn!
- Tào bí thư, Thu sư trưởng, ta muốn hỏi một cậu, vì sao các ngươi không đến thành phố Hoa Tân nhờ giúp đỡ? Ta nghĩ đều là người cũng một nước, sẽ không thấy chết không cứu đâu!
Vương Song có chút hiếu kỳ hỏi.
Đâay cũng là nghi hoặc của hắn, dù sao, nếu như thực lực của bản thân mình cường đại như vậy, một khi gặp nguy cơ khuyết thiếu lương thực, điều đầu tiên phải làm chắc chắn là nhờ vả các thế lực xung quanh chứ!
Cho nên hắn mới cảm thấy lạ, dựa vào thực lực và trí tuệ của Thu Báo Quốc sao lại không nghĩ đến chuyện này.
- Thành phố Hoa Tân, trước đó bọn ta cũng từng nghĩ đến thành phố Hoa Tân này, cũng phái người tìm hiểu rồi, nhưng nghe nói người thống trị nơi đó tên là Lôi Thành, đã trực tiếp cự tuyệt thỉnh cầu của bọn ta.
Lần này Vương Lê lên tiếng, lúc ấy hán đề nghị đến thành phố Hoa Tân xin giúp đỡ, không ngờ lại bị người ta cự tuyệt!
- Các ngươi cứ như vậy mà từ bỏ sao?
Vương Song kinh ngạc nói, thời đại mạt thế, chẳng lẽ còn phải sống hòa nhã như trước đây sao, nếu đã không giúp đỡ, vậy ở đây có mấy ngàn binh lực để làm gì, trực tiếp đánh vào, xem bọn họ có cho lương thực hay không! Không cho, đánh tới khi hắn cho, ở đây có súng đạn, có xe tăng có trực thăng, sợ cái gì!
- Không như vậy thì còn có thể thế nào? Chẳng lẽ muốn bọn ta đánh vào sao, chưa nói đều là nhân loại, một khi bọn ta làm như vậy thật, các tướng sĩ cũng sẽ không đồng ý nhắm vào người một nhà!
Vương Lệ cười khổ nói, cũng không còn sắc bén như trước nữa.
- Đúng vậy, chúng ta giết Zombie và thú biến dị có thể không chút nương tay, nhưng đối mặt với đồng bào, quyết không chĩa súng về phía bọn họ!
Thu sư trưởng ở một bên trầm giọng nói, ngữ khí vô cùng chắc chắn, thân là quân nhân, bảo vệ quốc gia chính là sứ mệnh cả đời của hắn, nếu như chĩa họng súng về phía đồng bào mình, cũng là phản bội tín niệm mấy chục năm của mình, hắn tuyệt đối không đồng ý!
- Haiz
Vương Song ngửa mặt lên trời thở dài, trong lòng không biết nên nói bọn họ bảo thủ hay là ngoan cố nữa, có thực lực cường đại như vậy mà không dùng, cứ phải đi làm tìm đường chết, hắn thật sự có chút cạn lời, nhưng cho dù thế nào, cũng là lựa chọn của bọn họ, bản thân mình cũng chỉ là người ngoài, không nói gì vẫn tốt hơn!
- Được rồi, tạm biệt, hy vọng sau này còn có cơ hội gặp lại!
Vương Song chào tạm biệt mọi người. Vừa lúc định rời đi, Vương Song đột nhiên nhớ đến gì đó, nhìn Tào Quân, nghi ngờ hỏi:
- Tào bí thư, ta nhớ lúc ấy ngươi có cứu được cả nhà Kim Thường, không biết bây giờ bọn họ đang ở đâu?
Đám người Tào Quân nghe Vương Song nói vậy thì sững sờ, Tào Quân nhớ ra Vương Song nhắc đến một nhà ba người kia, lên tiếng:
- Bọn họ đều ở trong quân doanh này, người nếu không nhắc thì ta cũng quên, bây giờ ta đưa bọn họ đến gặp ngươi nhé?
Vương Song biết bọn họ còn sống, trên mặt lộ ra chút ý cười, lắc đầu nói:
- Không cần, nói cho bọn họ, ta đã tìm giúp rồi nhưng không tìm được người bọn họ cần tìm, hy vọng bọn họ nên chuẩn bị tâm lý!
Đám người Tào Quân nghe vậy, nghiêm túc nói:
- Yên tâm, ta nhất định sẽ truyền lời.
- Bảo Trọng!
Đám người Tào Quân lại nói, tuy Vương Song không gia nhập cùng bọn họ, nhưng đối mặt với Tiến Hóa Giả vô cùng cường đại thế này, bọn họ đều biết quan trọng là phải tạo mối quan hệ, lỡ như sau này có việc cần, có mối quan hệ này, cũng dễ mở miệng. Cho nên, ai cũng không lộ ra biểu cảm gì.