TRUYỆN FULL

[Dịch] Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 291: Kịp thời đuổi tới!

- Ha ha, đó thì không phải chuyện chúng ta muốn xen vào! Đợi đến thời điểm hắn chịu thiệt thòi chỉ sợ sẽ biết thôi!

Nam tử cười nhạt một tiếng.

Bọn họ ở chỗ này nói chuyện, những người khác đều giống như kẻ thù sinh tử, không ngừng nổ súng oanh tạc vào chiếc xe phía trước.

Bọn họ không biết ở phía sau cùng, người Trương Thiên Khải phái tới thì vẻ mặt âm trầm nhìn mọi chuyện phía trước, bị người của Lôi Thành nhanh chân đến trước, bọn họ nếu còn cắm tay vào, sợ rằng sẽ triệt để phơi bày tranh đấu hai phe thế lực ra ngoài sáng. Loại hậu quả này, bọn họ đều còn không chuẩn bị sẵn sàng đi nghênh đón!

- Khốn kiếp, không ngờ để cho người của Lôi Thành ra tay nhanh như vậy!

Trịnh Kiệt nhìn chiến đấu phía trước, một mặt không cam lòng nói.

Chu Kiến Hằng thì như có điều suy nghĩ nhìn phía trước, trong mắt lóe lên một chút quang mang không rõ ràng cho lắm:

- Nếu như chúng ta đã không chiếm được, vậy thì tốt nhất mọi người ai cũng đừng hòng chiếm được!

Nghe thấy lời nói của đồng bọn, trong mắt Trịnh Kiệt lóe lên một tia tinh quang, nhìn đối phương, có chút kinh dị nói:

- Lão Chu, ngươi có chủ ý gì?

Khuôn mặt Chu Kiến Hằng lộ ra một vòng ý cười, không lên tiếng, chỉ nhìn về phía trước, nâng cây súng bắn tỉa cầm trong tay mình lên! Kỹ năng của hắn chính là đánh lén!

- Thêm một pháo của ta nữa!

Lôi Minh ở phía trước, nhìn thấy quả tên lửa mình bắn ra, có chút kích động mà hét lớn một tiếng, lần nữa nâng lên Bazooka, ngắm về phía chiếc xe phía trước của đám người Chu Ảnh.

- Ngươi điên rồi!

Cao Cốc ở bên cạnh nhìn thấy Lôi Minh lại cầm lấy bazooka, có chút kinh hãi kêu lên.

- Ha ha!

Lôi Minh không thèm quan tâm, trực tiếp lại ném ra một phát đạn pháo về phía trước.

“Rầm”

Chẳng qua lần này còn chưa chờ đạn pháo của hắn đánh trúng phía trước, một viên đạn xuyên phá không gian, rơi vào bên trên đạn pháo phía trước, giống như một thanh lợi kiếm, chặn đứng đạn pháo ở giữa đường. Viên đạn và đạn pháo đồng thời nổ tung, ở giữa không trung lóe lên ánh lửa lóa mắt.

- Có người!

Không chỉ là Lôi Minh, cho dù là đám người Chu Ảnh ở phía trước đều sững sờ, khi bọn họ nhìn thấy dáng vẻ Lôi Minh lại oanh tạc thêm lần nữa, vốn dĩ đều có chút tuyệt vọng, không ngờ tới lại được cứu bởi một viên đạn!

- Là ai? Dám ngăn trở ta!

Lôi Minh nhìn thấy một pháo của chính mình bị ngăn lại, sắc mặt trở nên vô cùng âm trầm, quay đầu nhìn lại, thì cái gì cũng không có!

Cao Cốc và một người khác cũng là vẻ mặt ngưng trọng nhìn lại, bên trên cái viên đạn kia, bọn họ cũng cảm nhận được một cố năng lượng không hề thua kém bọn họ! Trong nháy mắt, bọn họ lập tức có thể biết được thân phận của đối phương: Tiến Hóa Giả!

- Mọi người đều biết thân phận của chúng ta, cả căn cứ cũng không có mấy người biết rõ như thế còn dám làm như vậy!

Cao Cốc lẩm bẩm một mình, nói đến cùng, thì không cần nói cũng biết.

- Trương Thiên Khải!

Trong miệng Lôi Minh tung ra ba chữ, nghĩ đến gia hỏa này gần với chú của chính mình, thì trong lòng vô cùng khó chịu! Hắn thế mà cũng phái người đến, đồng thời còn ngăn cản chính mình.

- Trương Thiên Khải cái gia hỏa kia cũng phái người đến, ta ngược lại muốn xem bọn hắn có dũng khí cướp người từ trong tay ta hay không!

Lôi Minh có chút phẫn nộ, nhìn về phía sau, lập tức muốn quay đầu bắn tới!

- Không nên vọng động, nhiệm vụ của chúng ta là dẫn người nhà của Vương Song Song đi, những chuyện khác không liên quan đến chúng ta! Ngươi nếu thật sự ra tay với bọn chúng, chỗ Lôi đoàn trưởng cũng không tiện bàn giao!

Một người bên cạnh Cao Cốc giữ chặt lấy người hắn, thấp giọng nói.

- Kiều Niên, ngươi buông ta ra! Ta nhất định phải giết hắn!

Lôi Minh vô cùng phẫn nộ, liên tục giãy giụa. Kỹ năng của hắn cũng là Thần lực, lực lượng to lớn, cho dù là Kiều Niên cũng không cách nào khống chế.

Bên này đang giãy giụa, Lưu Hâm phía trước thì là ánh mắt sáng lên, cảm giác được đây là một cái cơ hội tốt, trực tiếp nhắm chuẩn nơi này, viên đạn trong tay ngay lập tức bắn ra, giống như một cái đạn pháo loại nhỏ, cấp tốc bây tới chỗ kia.

“Bùm”

Hai người Kiều Niên, Lôi Minh mặc đang tranh đầu, nhưng thân là Tiến Hóa Giả ý thức nguy cơ vẫn còn, cảm nhận được viên đạn bắn tới, hai người trong nháy mắt sực tỉnh lại.

- Không Khí Thuẫn!

Kiều Niên lạnh lùng quát một tiếng, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một tấm Không Khí Thuẫn trong suốt , đây chính là năng lực của Kiều Niên, có thể khống chế không khí.

Viên đạn rơi trên Không Khí Thuẫn, phát ra một trận âm thanh cực lớn, trên tấm chắn Không Khí Thuẫn trong suốt xuất hiện vô số vết nứt. Nhưng mà lại cứng rắn vượt qua.

Viên đạn vô lực rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh thanh thúy.

“Hô”

Ba người Lôi Minh đồng thời thở phào một hơi.

- Đáng chết, suýt chút nữa thì!

Lưu Hâm có chút tiếc nuối vỗ đùi, cực kỳ ảo não!

- Ta muốn giết hắn!

Lôi Minh bỗng nhiên nhận phải uy hiếp, trong nháy mắt chuyển dời cừu hận đối với thủ hạ Trương Thiên Khải, vẻ mặt tức giận nhìn phía Lưu Hâm.

Vừa dứt câu, lần nữa nâng lên bazooka, nhắm chuẩn đám người Chu Ảnh. Lần này, cho dù là Cao Cốc và Kiều Niên cũng không phản đối, đều ngầm đồng ý hành động của đối phương, dù sao vạn nhất xảy ra chuyện, bọn họ cũng có thể trực tiếp đẩy trách nhiệm lên người Lôi Minh.