TRUYỆN FULL

[Dịch] Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 292: Kịp thời đuổi tới! (2)

“Rầm”

Lần này, Lôi Minh trực tiếp ngắm chuẩn vào chiếc xe đám người Chu Ảnh, không chút do dự phát động công kích.

Đám người Chu Ảnh đánh tới vô cùng lo lắng, mặc dù lần trước được người cứu, dùng viên đạn triệt tiêu đạn pháo, nhưng bây giờ thì chưa chắc được cứu.

- Đi đường vòng! Không ngừng rẽ ngoặt!

Chu Ảnh kêu lên. Đây cũng là không còn cách gì cả, nếu như đi thẳng bọn họ khẳng định sẽ bị bắn trúng, chỉ có thể không ngừng đi đường vòng quanh co có lẽ mới có thể tránh qua được.

Chiếc xe không ngừng rẽ ngoặt, một quả đạn pháo trực tiếp rơi vào bên cạnh xe, nổ ra một cái hố to.

“Rầm”

“Rầm”

“Rầm”

Đạn pháo lúc này giống như không cần tiền, điên cuồng ném về phía đám người Chu Ảnh, xung kích khủng bố trực tiếp lật chiếc xe quay lại.

Chiếc xe bị lật quay lại, tất cả mọi người đều là trong nháy mắt đều sững sờ. Ba người Chu Ảnh trực tiếp theo bản năng chạy tới phía đám người Vương Cầm, dùng thân thể ngăn trở bọn họ, tránh va chạm vào thùng xe!

- Ách….

Trôi qua mấy giây, đám người Chu Ảnh mới sực tỉnh lại, sắc mặt tức khắc hoàn toàn thay đổi, nhìn Trương Phương và những người khác, từng người mặc dù bị kinh sợ, nhưng lại hoàn hảo không chút tổn hại, ngay cả tiểu gia hỏa Lam Lam này cũng được Vương Hổ sử dụng kỹ năng vững vàng bảo vệ được, không bị một chút tổn thương.

Nhưng mà bây giờ bọn họ giống như chiếc xe bị mắc kẹt, không thể di chuyển, đối phương khẳng định sẽ rất nhanh đuổi tới.

Bởi vậy, đám người Chu Ảnh vô cùng lo lắng.

- Không xong, bọn họ bị bắt rồi!

Trương Trịnh Kiệt và Chu Kiến Hằng đều là biến sắc, một màn này chính là thứ bọn hắn không nguyện ý nhìn thấy nhất, cũng là Trương Thiên Khải không thể chấp nhận.

- Lão Chu, vừa nãy tại sao ngươi không nổ súng hả? Nếu ngươi nổ súng e rằng bọn họ sẽ không bị bắt lại!

Sắc mặt Trịnh Kiệt vô cùng khó coi nhìn Chu Kiến Hằng, có chút bất mãn lầm bầm.

Chu Kiến Hằng chỉ cười khổ một tiếng, ngược lại không để ý Trịnh Kiệt:

- Ta cũng muốn nổ súng, ai biết gia hỏa Lôi Minh kia giống như không muốn sống, vẫn luôn dùng đạn pháo oanh tạc! Ta cũng chưa kịp phản ứng đó! Đồng thời ta cũng không ngờ tới bọn họ sẽ bị lật xe!

- Haiz, bỏ đi, chuyện đều đã xảy ra, vẫn là nghĩ cách làm sao để bù đắp đi!

Hai người đồng thời thở dài nói.

- Chậc chậc, sao không chạy nữa!

Lúc này, một cái giọng nói trêu tức vang lên, đám người Chu Ảnh cảm giác được chiếc xe trực tiếp bị lật lại. Một loạt tiếng súng ống đập vào phía trên đầu mọi ngươi. Khiến cho tất cả mọi người đều không dám động đậy.

Ngẩng đầu nhìn, lại là gương mặt vô cùng càn rỡ và ương ngạnh của Lôi Minh kia. Nhìn đám người Chu Ảnh, Lôi Minh khinh thường nói:

- Cho các ngươi chạy, thật sự cho rằng Tiến Hóa Giả chính là vô địch hả! Còn không phải ngã xuống dưới Bazooka của ta!

Vừa rồi chính là hắn lật xe quay lại, dù sao cũng là một tên Lực Lượng Hình Tiến Hóa Giả, chắc hẳn sẽ phải có chút năng lực.

Nhìn thấy dáng vẻ vô cùng chật vật của đám người Chu Ảnh, Lôi Minh chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy vui sướng, nhìn Lưu Hâm, trên mặt lộ ra một nụ cười ác độc, một tay trực tiếp bắt tới:

- Vừa rồi chính là ngươi sử dùng viên đạn ném ta nhỉ!

Nắm lấy cổ Lưu Hâm, vẻ mặt đắc ý.

“Ba”

Một tiếng tát thanh thúy vang lên, một bàn tay của Lôi Minh đập vào trên mặt Lưu Hâm, trực tiếp đánh Lưu Hâm phun ra một ngụm máu.

- Nếu không phải nhìn trên phân thượng người là Tiến Hóa Giả, ta đã trực tiếp giết chết ngươi!

Lôi Minh phun một ngụm nước miếng lên người Lưu Hâm.

- Oa oa…

Trong miệng của Lam Lam không ngừng phát ra tiếng khóc, giọng nói vô cùng non nớt nhưng lại thê thảm, đám người Lôi Minh nghe thấy thì nhíu mày, tràn đầy phiền chán nhìn tiểu hài tử trước mặt.

- Tiểu hài tử chính là đáng ghét!

Lôi Minh không kiên nhẫn nói.

Dứt lời, lập tức muốn một tay bắt tới.

- Không được!

- Dừng tay!

Chu Ảnh , Vương Cầm đều vô cùng giật mình, lập tức lớn tiếng kêu, Vương Cầm còn bỗng nhiên nhào về phía trước, muốn ngăn cản động tác của Lôi Minh.

Lôi Minh cười lạnh một tiếng, đại thủ như phiên, bỗng nhiên một phát bắt được Lam Lam, còn trực tiếp lập tức đẩy bóng dáng của Vương Cầm, Vương Cầm chỉ cảm thấy thân thể của mình dường như bị một cỗ lực lượng thôi động, bỗng nhiên thôi động ngã về phía sau. May mắn tên Lôi Minh này không có hoàn toàn khinh suất, biết không thể làm tổn thương tính mạng của bọn họ, nếu không, bên chỗ Lôi Thành thúc thúc hắn không thể bàn giao.

- Thả con của ta ra!

Vương Cầm bỗng nhiên ngã ngửa trên mặt đất, mặt đất cứng rắn xé rách quần áo của nàng, truyền đến một trận đau rát.

Nhưng mà nàng không thèm lo lắng, giống như không cảm nhận được, hai mắt có chút đỏ lên, đây chính là con gái ruột của chính mình, cho dù thế nào cũng không thể để Lam Lam bị thương!

- Hừ, một người bình thường còn muốn cướp người từ trong tay ta!

Lôi Minh cười lạnh, một cái tay nắm lấy vạt áo Lam Lam, mặc cho Lam Lam trong tay bản thân không ngừng khóc lớn. Thân thể hắn bất động, bàn tay to vung lên, muốn đánh vào mặt Vương Cầm.

- Ngươi dám!

- Dừng tay!