Hầu Minh ở phía trước nhìn thấy một nhóm mỹ nữ oanh oanh yến yến thì nhìn chằm chằm, trong mắt hiện lên tia dâm tà, lạnh lùng nói:
- Lăn tăn cái gì nữa, xếp hàng đi, từng người đăng ký!
Nói xong thì đưa mọi người một bản đăng ký, trên đó điền các loại thông tin, đều liên quan đến thân phận, tuổi, học lực, năng khiếu này nọ của bọn họ, có thể nói là vô cùng toàn diện, toàn bộ đều thể hiện ở trong bản đăng ký.
- Súng ống của các ngươi, toàn bộ đều bị tịch thu! Đương nhiên, để bồi thường cho các ngươi, có thể cho các ngươi lương phiếu mười ký, bằng này có thể đến chỗ vật tư ở trong thành để đổi lương thực rồi!
Nam tử nói xong thì muốn ra tay lấy súng trên người đám Vương Song đi, đây đều là những khẩu súng đám người Vương Song đặc biệt chọn được, đặc biệt là khẩu Sa Mặc Chi Âm của Lưu Hâm, bây giờ đã được cải tiến cực kỳ cường hãn, một khi giao ra, thực lực sẽ bị tổn thất nghiêm trọng!
- Súng, bọn ta không giao!
Vương Hổ lạnh nhạt nói, sau đó nghiêng người, né đi, tuy nói tốt nhất là không được bại lộ thân phận, nhưng nếu đối phương khinh người quá đáng, bọn họ cũng không ngại giáo huấn đối phương.
- Không giao? Ngươi tưởng các ngươi là Tiến Hóa Giả đại nhân sao!
Hầu Minh khinh thường nói,
- Nói cho ngươi biết, ở đây không phải nơi các ngươi có thể đùa giỡn ra oai, dù là người có địa vị, đến đây cũng phải biết điều!
Lúc này, những thủ hạ khác của hắn cũng lên xe của Vương Song để lấy vật tư, có thuốc lá, có đồ ăn vặt, còn có một ít lương thực, thậm chí còn có một ít châu báu, hoàng kim! Những binh lính đó của hắn đều nhét toàn bộ vào trong túi của mình, cả người bọn họ đều phình to lên.
- Đây là đồ của bọn ta!
Vương Song dẫn theo những người sống sót nói, vô cùng tức giận khi thấy bọn họ lấy tài vật của hắn.
- Gì mà đồ của ngươi, rõ ràng là đồ của bọn ta!
Hầu Minh cười lạnh một tiếng, không thèm quan tâm, mấy thứ này đa phần đều là của hắn, cũng không sợ không lấy được.
Hắn phải bỏ ra rất nhiều mới đổi lại được công việc này, lúc trước toàn gặp mấy kẻ nghèo hèn, không ngờ bây giờ lại gặp được một đám người giàu có như vậy, nhìn bọn chúng không có vẻ đói kém gì, hơn nữa còn có nhiều vật tư như vậy!
- Lấy hết súng ống của bọn họ cho ta!
Hầu Minh nhìn súng ống của mấy người bọn họ, trong mắt cũng sáng lên, ánh mắt độc ác nhìn chằm chằm những khẩu súng tốt đẹp kia, trong lòng nảy sinh lòng tham.
- Các ngươi làm như vậy, chẳng lẽ không có ai quản?
Trương Dao thấy cảnh này, có chút tức giận nói!
- Ha ha tiểu mỹ nhân, nếu ngươi có thể ở bên cạnh ca ca ngủ một đêm, ca ca sẽ đem những thứ này trả lại cho các ngươi, thế nào?
Hầu Minh cười dâm, không thèm quan tâm cười nói lời hết sức vô sỉ.
- Vô sỉ!
Gương mặt nhỏ nhắn của Trương Dao đỏ bừng tức giận nói.
Lúc này, vài người đi đến bên cạnh Vương Song, muốn lấy khẩu súng ở trên người bọn họ, đám người Vương Hổ nhìn về phía Vương Song, muốn hỏi ý của hắn.
Vương Song nhíu chặt chân mày, trong mắt hiện lên một tia sắc lạnh, một cỗ tinh thần lực khổng lồ giống như sấm chớp bắn thẳng về phía Hầu Minh.
Ầm
Hầu Minh còn đang ý dâm, đột nhiên cảm giác trong đầu mình như bị thiên lôi giáng xuống, một cú nổ cực mạnh xuất hiện trong đầu, như muốn chia não hắn thành hai nửa, Hầu Minh không khỏi phát ra một tiếng hét thảm thiết, tiếng kêu thê lương vô cùng, giống như tiếng than đỗ quyên vậy.
Nhưng cảm giác này đến mau đi cũng mau, chỉ trong nháy mắt đã biến mất không thấy đâu, Hầu Minh chậm rãi hồi phục tinh thần, cảm thấy bản thân như vừa mới chết đi sống lại, nhìn biểu cảm gương mặt của Vương Song lạnh nhạt, lại nhìn những người khác thể hiện ý trêu tức, trong nháy mắt hiểu được chuyện gì, một đợt mồ hôi lạnh xuất hiện ở trên trán!
- Thực xin lỗi, vị đại nhân này, ta là mắt chó coi thường người khác, có mắt như mù, xin ngài thứ tội!
Trên mặt Hầu Minh đầm đìa mồ hôi, liên tục nói lời xin lỗi. Nói xong, nhìn những người khác, tức giận rống lên:
- Các ngươi còn thất thần làm gì? Trả toàn bộ đồ lại cho họ! Đúng là ăn phải gan hùng mà, ngay cả đồ Tiến Hóa Giả đại nhân mà cũng dám lấy! Không muốn sống nữa hả!
Những người khác nhìn lão đại của mình trở nên như thế, trong nháy mắt đều hiểu ra, vội vã trả lại những đồ vật mà bọn họ đã lấy, còn không ngừng giải thích.
Tuy rằng bọn họ là nhân viên chính phủ, nhưng làm như thế trước mặt Tiến Hóa Giả, cho dù có bị giết tại chỗ, người thống trị ở đây cũng không nói một câu công đạo cho bọn họ! Thậm chí có thể còn nói một chữ "Tốt", cho nên, vị trí của bọn họ thật sự rất thấp, một chút cũng không dám đắc tội.
- Súng của bọn ta thì sao?
Vương Song lạnh nhạt nói.
- Thoải mái ạ, các vị đại nhân xin cứ tự nhiên!
Hầu Minh lắc đầu như trống bỏi, nói giỡn sao, thu súng của một Tiến Hóa Giả, hắn không muốn mạng nữa hay gì, phải biết rằng, thân phận của Tiến Hóa Giả ở trong thành phố Hoa Tân vô cùng cao quý, vốn những kẻ vô danh tiểu tốt như bọn họ không thể so sánh được.
Đám người Vương Song vừa lòng gật đầu, có đôi khi, vẫn phải lộ ra thực lực trong những tình huống thích hợp! Chỉ có như vậy, mới có thể được người khác tôn kính.