Đám người Chu Ảnh và Vương Hổ đều là hung tợn trợn trừng mắt, từng người tuy rằng bị thương, nhưng đều cố gắng muốn ra tay ngăn lại một kích này cho Vương Cầm.
- Một đám tôm tép nhãi nhép!
Lôi Minh đạm bạc nhìn bọn họ, không thèm để ý chút nào.
Nhưng còn chưa chờ đám người Chu Ảnh ra tay, một đạo sát ý giống như biển máu bao vây lấy Lôi Minh, Lôi Minh cảm giác chính mình trong nháy mắt rơi vào vùng băng tuyết ngập trời, máu trong người dường như đều bị đông cứng, mục tiêu cỗ sát ý này chủ yếu chính là mình, Lôi Minh giống như nhìn thấy thân thể mình bị cỗ sát ý này tứ ngũ phân liệt.
- Ai? Là ai?
Đồng tử Lôi Minh kịch liệt co rút, có chút khàn giọng quát, loại cảm giác sinh tử hoàn toàn bị người khác nắm giữ đối với Lôi Minh mà nói quá mức khủng bố, quả thực chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy. Trong căn cứ thành phố Hoa Tân chưa từng cảm nhận được khí tức kinh khủng như vậy, trên trán không khỏi đổ đầy mồ hôi lạnh.
- Ngươi tìm chết!
Lúc này, một cỗ sát ý vô cùng băng lãnh theo giọng nói xuất hiện vang rền bên tai.
Sau đó, bóng dáng Vương Song xuất hiện bên cạnh đám người Lôi Minh, một thanh trường đao lóe lên hàn quang lạnh lùng kề sát vào cổ Lôi Minh.
- Vương đội trưởng!
- Tiểu Song, ngươi quay về rồi!
- Tiểu Song!
-... ...
Đám người Vương Cầm, Chu Ảnh, Trương Phương đều là vẻ mặt kích động nhìn Vương Song xuất hiện. Đám người Chu Ảnh đều là tâm tư dâng trào, Vương Song tới rồi, như vậy nguy cơ lần này coi như đã qua, bọn họ tin tưởng thực lực của Vương Song, cho dù xảy ra chuyện gì, chỉ cần có Vương Song, vậy thì cho dù gặp phải nguy hiểm gì đều sẽ an vượt qua.
Nhất là Vương Cầm khi nhìn thấy Vương Song kích động kêu lên:
- Tiểu Song, Lam Lam! Cứu Lam Lam!
Giọng nói của nàng vô cùng run rẩy, nhìn thấy Vương Song, trong lòng gần như tuyệt vọng ngay tức khắc dâng lên hy vọng.
- Vương Song!
Hai đồng bọn khác của Lôi Minh đều là sắc mặt đại biến, Cao Cốc và Kiều Niên nhìn thấy Vương Song, sắc mặt cũng thay đổi, biết chính là người trước mặt đã giết chết Cuồng Đao siêu cấp Tiến Hóa Giả một trong những cao thủ đỉnh phong trong thành phố Hoa Tân!
Vương Song rốt cuộc cường đại cỡ nào, bọn họ không biết, nhưng mà lại biết, nhóm người chính mình tuyệt đối không phải đối thủ của Vương Song, cho dù là gấp đôi nhân thủ lên cũng như thế! Bởi vậy, đám người Cao Cốc vội vàng kêu lên về phía Vương Song:
- Vương Song, đừng đả thương người, chúng ta không có ác ý, chỉ muốn mời người nhà ngươi tới làm khách mà thôi!
Lôi Minh lúc này cũng toát ra mồ hôi lạnh, trên mặt lộ ra vẻ mặt kinh hãi, trước đó cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy Vương Song, vẻn vẹn chỉ là nghe tên Vương Song, còn tưởng là khoa trương, trong lòng tràn đầy không phục, muốn cùng Vương Song phân cao thấp.
Không ngờ tới thật sự gặp được người thật, nhưng so với trong tưởng tượng của hắn còn khủng bố hơn mấy chục lần, chỉ là loại khí thể lạnh băng như Tu La kia đã không biết đã giết bao nhiêu Zombie với Thú Biến Dị khủng bố mà tạo thành, cơ hồ trở thành giống như biển máu, éo cho bản thân không thở nổi.
Ánh mắt của Vương Song vô cùng lạnh lùng, giống như lợi kiếm, cứ đạm bạc nhìn Lôi Minh, hắn không biết gia hỏa này, nhưng hắn cũng không cần phải biết, một cái người chết mà thôi.
- Cữu….cữu….
Nhìn thấy Vương Song, trên gương mặt nhỏ nhắn của Lam Lam cũng vô cùng hưng phấn, giang hai tay ra, không ngừng hô hoán Vương Song.
Ánh mắt của Vương Song trong nháy mắt trở nên nhu hòa. Một tay nhẹ nhàng tiếp lấy Lam Lam, Lôi Minh căn bản không dám cản trở, trơ mắt nhìn Vương Song đón lấy Lam Lam từ trên tay mình.
- Lam Lam ngoan, không sợ, có cữu cữu ở đây!
Vương Song một tay ôm Lam Lam, một tay nắm lấy thanh đao gác trên cổ Lôi Minh. Lại tựa như không có trông thấy, chỉ là không ngừng dỗ dành cháu gái của mình.
- Ngươi nhìn, kẻ xấu bị cữu cữu đánh bại rồi!
Nghe thấy giọng nói của Vương Song, Lam Lam dần dần bình tĩnh lại, một đôi mắt to hắc bạch phân minh, nhìn Vương Song, lập tức nhìn những người khác, ghé vào trên vai Vương Song mà làm sao cũng không chịu xuống.
- Lam Lam, Lam Lam!
Vương Cầm lúc này cũng lần nữa xông lên, nhìn thấy Lam Lam có chút kích động muốn ôm lấy. Những người kia và Lôi Minh thì không có can đảm ngăn cản, bọn họ đều nhìn thấy trường đao của Vương Song đang gác trên cổ Lôi Minh, nếu như nhóm người mình loạn động, chỉ sợ Lôi Minh cũng lập tức xong đời!
Vương Song khẽ mỉm cười, giao Lam Lam cho tỷ tỷ mình. Nhẹ giọng an ủi những người đang sợ hãi.
Đám người Chu Ảnh, Vương Hổ lúc này cũng tiến lên vẻ mặt áy náy nhìn Vương Song:
- Vương đội trưởng, thật xin lỗi, chúng ta…..
Vương Song khoát khoát tay, ra hiệu bọn họ không cần giải thích, khẽ nói:
- Không cần nói nữa, ta đều biết, nguyên nhân lần này toàn bộ do ta! Các ngươi không cần tự trách!
Nói xong, nhìn về phía một đoàn người của Lôi Minh, vẻ mặt trở nên vô cùng âm hàn, một cỗ sát khí cơ hồ ngưng kết máu trong người bọn họ lại.
- Người nhà Vương Song ta các ngươi cũng dám động! Được, rất được!