Trong lòng Vương Song thở dài, Hồ Vạn Châu này làm người thẳng thắn phóng khoáng, có điều chỉ là quá chính trực, bị huynh đệ tốt nhất tính kế cũng không biết, sớm muộn cũng sẽ rơi vào trong tay hắn.
Đi theo mọi người, rất nhanh, Vương Song đã thấy một cái ngã tư ở phía xa, một loạt những tên cởi trần, trên người vẽ hình xăm lười nhác ngồi ở đó, trong tay bọn chúng không phải cầm súng lục, thì cũng là vác súng trường tự động type 86, nhìn thấy Vương Song mắt của đám người đều sáng lên, "Xoạt" một tiếng đứng lên, nở nụ cười nhìn bọn người Hồ Vạn Châu.
- Ồ, lần này thu hoạch rất tốt đó!
Một nam tử cầm đầu có mái tóc màu vàng nhìn bọn người Hồ Vạn Châu, cười hì hì đi lên phía trước, quan sát bọn họ một cái, hài lòng gật đầu. Có điều nhìn thấy Vương Song đột nhiên xuất hiện, lông mày nhíu lại, hắn không nhớ rõ lại có tên này.
- Lão Hồ, vẫn là ngươi khiến cho Thanh Long Bang bọn ta bớt lo lắng nhất, không giống những người khác, mỗi lần đều lấy một hai con thỏ để gạt bọn ta! Nhiều con mồi như vậy, ta làm chủ, cho ngươi thêm một ít lương thực nữa!