Tôn Khiếu khinh thường liếc mắt nhìn bọn họ, “bụp” một tiếng, trực tiếp vỗ cánh bay lên, giống như sao băng trong nháy mắt vượt ngang qua khoảng cách mấy ngàn thước, rơi vào trước đám người Trần Binh.
Chờ đến khi Từ Minh Khoa lần nữa nhìn thấy Lâm Thiên Nam, bọn họ đã bị Tôn Khiếu bắt lại, Trần Binh bị đánh gần chết, trực tiếp hôn mê.
- Vô liêm sỉ!
Minh Khoa muốn giùng giằng, nhưng bản thân cũng chỉ là đèn cạn dầu, chịu đựng nhất kích của Tôn Khiếu, hiện tại chỉ nói hai chữ cũng l lần nữa phun ra một ngụm máu tươi lớn.
- Tôn Khiếu, nơi này chính là tỉnh Đông Sơn, thuộc về địa bàn của căn cứ địa Thành phố Giang Nam, chúng ta đã thông báo cho căn cứ địa Thành phố Giang Nam, một khi bọn họ biết các ngươi cướp chúng ta đi, nhất định sẽ không để các ngươi đi!