Đối mặt với sự khiêu khích, Vương Ma Tử lạnh lùng không nói chuyện, lấy ra phù chú màu vàng đặt ở trong ngực đã mấy lần muốn dùng lại không kịp sử dụng.
Đã mấy lần Vương Ma Tử muốn dùng tấm phù chú này, nhưng mỗi lần đều rất trùng hợp bị một số nguyên nhân khác trì hoãn một chút, mãi không thể sử dụng được.
Lúc này Vương Ma Tử thở sâu, cầm tấm phù chú vàng ở trong ngón tay, hơi nhắm mắt lại: “Nhân lúc ta còn chưa mở mắt, các ngươi còn có cơ hội cút sang một bên cho ta.”
Vừa nghe xong câu này, ba người đang bước về phía trước hơi khựng lại.
Ba người đưa mắt nhìn nhau, chợt nghe một tràng cười to thoải mái “ha ha ha ha”.