“Trong rừng rậm xanh biếc có cây lại có hoa, không có người mật báo cũng không có cảnh sát, ta là đại đạo tặc cái gì cũng không sợ, sống rất tự tại, cả ngày vui mừng ha ha…”
Giữa núi rừng, Triệu Khách cưỡi ngựa đi ở phía trước, cả quãng đường khẽ hát, tâm trạng đặc biệt tốt đẹp.
Vì hắn phát hiện một việc, cái đuôi nhỏ luôn đi theo sau mông hắn chưa từng xuất hiện.
Đoán chừng Miêu Đạo Nhất cũng không ngờ, rõ ràng đã nói chờ sau khi sóng gió qua đi hai người sẽ gặp mặt ở phủ đệ của hắn.
Kết quả không ngờ hắn chuyển đường, lại cưỡi ngựa, lái xe rời khỏi Đại đô đến Ngọc Tắc.