Lão bản khách điếm không sợ người khác phiền giới thiệu về khách điếm nhà mình, nhưng nói đến cuối cùng Triệu Khách thấy hắn ta vẫn chưa rời đi không khỏi nhíu mày.
Đừng nói Triệu Khách, ngay cả Triệu Mẫn bên cạnh cũng nhận ra vị lão bản này như có lời muốn nói, lại nói không nên lời.
Thấy thế, Triệu Mẫn tiện tay ném một hạt bạc lên bàn.
“Có vấn đề gì, ngươi cứ nói thẳng.”
“Không dám, không dám, chỉ muốn nhắc nhở mấy vị vài câu, nếu tối nay nghe được tiếng động gì tuyệt đối đừng ra ngoài, nơi này rừng sâu núi thẳm ồn ào có yêu quái.”